Đóng QC

Diệp Mặc

Phần 142
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.me, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Đôi lưỡi nhỏ của hai người quấn quýt, vị ngọt hòa tan làm cơ thể đôi tình nhân như tan chảy. Trì Uyển Thanh cảm nhận được hương vị nam tử làm cô ngày nhớ đêm mong, cũng bỏ qua thẹn thùng cùng hắn giao bồi.


“Ưm… chụt… chụt…”

Nước bọt đôi bên chảy hết vào miệng đối phương, cả hai như thi nhau xem ai hút khô được đối phương vậy.

Một lúc sau, cả hai tách ra, kéo ra một tia trắng bọt mỏng giữa không trung, đôi môi tuy đã tách ra nhưng lưỡi vẫn quấn quýt bên ngoài. Trì Uyển Thanh ướt át nhìn hắn, còn có chút kiều mị. Tay nàng đặt lên đũng quần của hắn, cảm thấy có gì nổi cộm, hai mắt vũ mị liếc hắn, bàn tay xoa bóp con cặc qua lớp quần, miệng chấm mút lưỡi hắn lần nữa sau đó cúi đầu.

“Anh Diệp, Cặc anh đã lớn như vậy rồi.”

Cô cũng không để ý có Ninh Khinh Tuyết ở đây hay không, bàn tay nhỏ mở khóa quần, kéo ra ngoài con cặc đang nở to ra trong lòng bàn tay của cô. Miệng nhỏ ngậm đào hôn xuống, lưỡi đặt phía đầu cặc từ từ liếm mút.

“Ừm… chụt… chụt… thật nhớ vị con cặc của anh… thật ngon… mặn nữa…”

Diệp Mặc được bú cặc cảm thấy rất sướng, con cặc được bao phủ bởi một cái miệng ướt át, ấm nóng của cô.

Trì Uyển Thanh vừa bú, vừa liếm, lưỡi cô chạy dọc khắp thân cặc, vì độ dài quá lớn nên đầu cô phải liên tục chuyển động lên xuống.

“Ưm… ư… chụt… nhóp nhép… ọt… ọt…”

Hắn mắt nhắm nghiền thỏa mãn cơn sướng, đôi khi cẩn thận nhìn qua Ninh Khinh Tuyết, chỉ sợ nàng tỉnh giấc bắt gặp tình cảnh xấu hổ.

Trong xe hơi xốc nổi, mỗi lần vấp đều làm cho con cặc đi sâu vào trong cổ họng kẹt cứng. Cổ họng Trì Uyển Thanh vừa đau lại vừa khó thở, con cặc nằm sâu trong cổ họng không cho nàng hít thở.

Hắn nhìn con cặc từng chút bị hút sâu trong cổ họng không đáy. Nước bọt dính trên cặc hắn cứ chảy ra rơi trên xe. Lưỡi đinh hương của Trì Uyển Thanh cứ liếm rồi cuốn, miệng hút bú liên tục, tay cô xoa nắn hai viên bi tròn.

“Ưm… Ư… Anh sắp ra chưa… Bắn đi… Cho em hết tinh dịch thơm ngon của anh… lấp đầy miệng em với con cặc của anh… Em sẽ nuốt hết mà… ưm…”

Nghe nàng khẩu dâm, hắn càng sướng rên, dường như sắp đến cao trào, thì nghe bên cạnh tiếng “ưm” tỉnh giấc, Ninh Khinh Tuyết từ trong mơ màng tỉnh lại. Cô dụi dụi mắt, nghe âm thanh kỳ lạ mà tỉnh lại, Diệp Mặc hoảng hốt quay qua nhìn cô.

Ninh Khinh Tuyết cũng vì bất ngờ không kịp phản ứng, cảm giác như bị bắt quả tang làm cô tăng thêm kích thích, từ lồn chảy ra nước dâm.

Thế nhanh như chẻ tre, lập tức hai tay Diệp Mặc ôm lấy mặt Ninh Khinh Tuyết, miệng hôn xuống, Ninh Khinh Tuyết hoảng hốt cảm nhận dư vị trên đầu lưỡi, hắn tướt đoạt đôi môi trinh trắng của cô.

Vừa hoảng loạn vừa có chút vui mừng, lưỡi cô giao hòa cùng hắn quấn quýt, có chút vụng về mà nuốt nước bọt từ cái miệng lạ.

“Ưm… Chụt… chụt…”

Diệp Mặc tay dần chuyển xuống luồn vào trong mở khóa khuy áo trên, tay mò vào bầu ngực xoa nắn. Ninh Khinh Tuyết cảm nhận nhiệt tay nơi đầu vú, khẽ rên lên, miệng vẫn bị hắn chiếm đóng hôn môi.

Trì Uyển Thanh cũng nhận ra Ninh Khinh Tuyết đã tỉnh, cô mau chóng bú mãnh liệt con cặc hắn, hai tay sốc nhanh thân cặc, cái miệng dâm đãng ngậm chặt đầu quy.

Con cặc của hắn không chịu nổi, liền giương cò bắn súng, tinh dịch trắng đục nồng nặc bắn hết vào miệng của Trì Uyển Thanh.

“Ực… Ục… ục…”

Trì Uyển Thanh dùng hết sực nuốt hết tinh trùng hắn vào bụng, sau đó mau chóng giúp Diệp Mặc kéo lại khóa quần. Còn bản thân cô thì quay về chỗ cũ giả vờ ngủ mơ màng.

Khi Diệp Mặc rời môi Ninh Khinh Tuyết, ánh nhìn hắn liền tập trung lên đóa hoa kiều diễm đọng lại trên mặt cô, cô vừa thẹn vừa xấu hổ. Mắt liền tránh hắn, liếc nhìn Trì Uyển Thanh thấy cô còn đang ngủ mới bớt chút lúng túng.

“Khinh Tuyết, xin lỗi là vì cô quá đẹp…”

“Diệp Mặc, không cần nói gì. Tôi hiểu rồi…”

Ninh Khinh Tuyết không muốn hắn đề cập lại lần nữa, quay đầu đi giấu đi vẻ thẹn thùng, trái tim nhỏ cũng đập loạn nhịp, bây giờ cô có thể hiểu bản thân có lẽ đã thích Diệp Mặc rồi.

Nhìn cổ áo bạo lộ ra ngoài, khe ngực trắng cùng viền ngoài áo ngực hiện ra trước mặt hắn. Ninh Khinh Tuyết mau chóng kéo lại, tránh tiếp tục cho hắn lại càn quấy.

Xe đi thêm nửa tiếng nữa, bầu không khí trong xe lại im lặng. Cho đến khi đến khách sạn, cả 3 người liền xuống xe, vì có thêm hắn nên Trì Uyển Thanh định đặt thêm phòng, nhưng bị hắn từ chối. Dù sao hắn cũng không ở lại chỗ này, chỉ vì nhìn hai cô gái này vì tìm hắn mà tìm tận sa mạc cho nên không nỡ từ chối ý tốt.

Sau khi đưa ra quyết định, Trì Uyển Thanh liền ở cùng Ninh Khinh Tuyết, nhường phòng còn lại cho hắn nghỉ ngơi. Dạ Khinh Ưu không từ chối, hắn cũng muốn tắm rửa một phen.

Vừa vào phòng đã bật vòi tắm tắm rửa sạch sẽ. Hơi nước bốc lên nghi ngút che đậy thân hình nam tính của hắn, cơ thể hắn qua bao ngày mệt mỏi cuối cùng được giải tỏa.

Quấn một cái khăn tắm ra ngoài, hắn nghe tiếng động ở bên ngoài. Khi hắn bước ra, bất ngờ nhìn thấy Ninh Khinh Tuyết, cô bây giờ hiện đang lấy quần áo của mình. Cũng thật ra thì căn phòng này vốn là của cô.

Nhìn hắn gần như ở trần, chỉ độc nhất một cái khăn tắm. Ninh Khinh Tuyết không dám nhìn, quay đầu đi, giọng có chút ngượng ngùng.

“Tôi chỉ muốn lấy đồ…”

“Ừm.”

Diệp Mặc quay đầu đi định vào lại nhà tắm tránh mặt Ninh Khinh Tuyết, lại nghe tiếng kêu từ phía sau, thấy Ninh Khinh Tuyết ngã ra đất, mắt cá chân tím tái. Hóa ra do cô quá vội vã muốn rời khỏi phòng mà vấp phải một chân giường, đau đớn té trên đất, hai mắt ướt át như trực chảy lệ.

“Khinh Tuyết, cô không sao chứ…”

Diệp Mặc giật mình, hắn đi tới cạnh cô, bế cô đặt ở trên giường, Ninh Khinh Tuyết bị hắn bế lên chỉ kịp “a…” một tiếng, thân thể cũng nằm trên giường.

Cặp chân ngọc mỏng manh của cô hiện rõ qua lớp quần, hai mắt cá chân xinh xắn giờ ở một bên nổi lên một màu tím. Diệp Mặc đặt tay vuốt ve trên mắt cá chân cô, truyền chút nguyên khí giúp cô lành vết thương.

Bàn chân ngọc của cô thật mềm mại, ngón chân tinh xảo trắng như múi bưởi, gót chân có chút chai sạm. Diệp Mặc mê say ngắm nhìn, tay khẽ vuốt ve bàn chân cô, cũng không muốn bị cô phát hiện, động tác của hắn vẫn kín đáo.

Ninh Khinh Tuyết chỉ cảm nhận bàn tay của hắn tiếp xúc, nhẹ nhàng nâng niu xoa nắn mắt cá chân của nàng, cơn đau đớn từ từ biến mất, thậm chí cô còn thấy dễ chịu hơn.

“Xong rồi…”

“A… Nhanh như vậy.”

Ninh Khinh Tuyết thật không dám tin hắn lại có nhanh chóng làm chân cô hết bầm, lại có chút thất vọng, cô chỉ muốn thời khác kia kéo dài một chút. Vừa nghĩ đến vậy, Ninh Khinh Tuyết mau chóng ném ý nghĩ đó ra khỏi đầu.

Giờ cô thật sự tin tưởng y thuật của Diệp Mặc thật sự lợi hại, những gì cô nghĩ trước kia đều đúng.

“Khinh Tuyết, tôi tắm xong rồi… Đến lượt cô kìa.”

Trì Uyển Thanh mặc một bộ quần áo ngắn tay, lộ ra cặp đùi trắng ngần, mở cửa phòng nhìn hai người ám muội, hai mắt mở to. Ninh Khinh Tuyết mau chóng đứng dậy, cầm quần áo chạy ra ngoài cửa giấu vẻ mặt xấu hổ.

“Ưm… Tôi đi tắm đây.”

Ninh Khinh Tuyết vừa chạy ra khỏi phòng, Trì Uyển Thanh chỉ nhìn qua Diệp Mặc, thấy hắn cũng không nói gì. Trì Uyển Thanh không quản nhiều, từng bước đi đến chỗ hắn, vẻ mặt tươi cười.

“Diệp Mặc, anh khi nào thì đi…”

“Tôi chuẩn bị đi đây.”

Diệp Mặc suy nghĩ liền nói, Trì Uyển Thanh lộ ra vẻ mặt thất vọng, có chút chua chát.

“Anh không thể ở lại một chút sao… Khinh Tuyết cũng muốn anh ở cùng cô ấy, một lát thôi…”

“Không, tôi phải đi… xin lỗi cô Uyển Thanh.”

Diệp Mặc nghĩ đến thế lực Thiên Long Đầu còn đang tìm hắn, nếu hắn còn tiếp tục ở cùng hai cô thì sẽ rất nguy hiểm. Trì Uyển Thanh thật sự không muốn, cô chạy đến ôm hắn, trong giọng có chút nghẹn ngào.

“Diệp Mặc, anh đừng đi…”

“Uyển Thanh…”

Nhìn hai mắt xinh đẹp của cô đã ngấn nước, Diệp Mặc cảm giác rất khó chịu, hắn cũng muốn ở cùng các cô, chỉ là hiện tại còn chưa được. Giây phút hắn ngơ ngác, Trì Uyển Thanh hai tay ôm cổ hắn, đôi môi hòa quyện. Thiếu nữ như giải hết tâm sầu, càng chủ động mà hôn hắn.

Lần này nàng mạnh dạn hơn cả trước, một tay ôm cổ hắn, miệng lẽ ra lưỡi thơm cùng hắn giao đấu bên ngoài, bàn tay đặt tại cách khăn tắm vuốt ve con cặc cương phồng.

“Chụt… chụt…”

Chiếc khăn tắm rớt trên đất, để cho nam tử hoàn toàn trần như nhộng, Trì Uyển Thanh mắt liếc nhìn con cặc nổi đầy gân xanh, hai mắt si mê tay nắm lấy vuốt ve.

“Con cặc của anh to quá… Tay em cầm không hết…”

“Ưm… làm vậy thật khiến tôi chịu không nổi… Uyển Thanh, là lỗi của cô đấy.”

Con cặc của Diệp Mặc cứ nằm trong tay cô bị vuốt trụ, nghe hắn nói như vậy, Trì Uyển Thanh khẽ cười, liếm môi nói.

“Để em giúp anh.”

Cô đẩy hắn trên giường, trên người quần áo ngắn cũng bị cởi ra, cô không mặc áo ngực, phía bên dưới chiếc quần đùi cũng không hề có quần lót. Cặp vú đẹp đẽ hồng hào bung nẩy cùng hai núm vú như hai trái cherry nhỏ, bên dưới lồn cô hai mép thịt hồng hào bạo lộ, lồng lồn còn ướt đẫm dính trên da thịt.

Trì Uyển Thanh bàn tay cầm con cặc thô nóng của hắn, miệng hôn lên môi hắn rồi chuyển xuống liếm ngực, ngậm hai núm vú nâu sậm của nam nhân, lưỡi dài trêu ghẹo, vừa liếm vừa bú.

“Uyển Thanh, cô thật dâm…”

“Ưm… em dâm, nhưng chỉ với một mình anh thôi… mãi mãi như vậy…”

Trì Uyển Thanh tiếp tục quỳ trên giường, mông to chổng cao, mặt đối diện con cặc khủng bố, miệng cô mở ra, nhả ra từng đợt nước bọt bôi trơn con cặc hắn. Cô cúi xuống, một phát đã ngậm hết dương vật.

“Chụt… chụt… ưm… ọc… ọc…”

Tay giữ con cặc chổng lên trời, miệng cô ghé xuống liếm nút hai hòn bi ngọc, từng viên bị cô hàm trong miệng.

Được một lúc, thấy cặc hắn đã trơn ướt, Trì Uyển Thanh khẽ xoa xoa mu lồn, rồi cầm hung binh đặt trước cửa âm động, động tác cảnh chỉnh chính xác, từ từ đút con cặc vào trong âm đạo.

Cảm giác tê tái truyền đến, huyệt nhỏ của cô dần thích ứng, một lúc sâu có thể tiếp nhận được dị vật. Cô có thể cảm thấy cặc hắn đi sâu trong lồn cô.

“Ư… con cặc anh đi vào sâu hết rồi… Sướng quá… lâu rồi… lồn em thật nhớ cặc anh…”

Diệp Mặc nhìn Trì Uyển Thanh tự động nhấp nhả trên người, như kỵ sĩ cưỡi ngựa. Hai tay hắn mò tới xoa nắn ngực cô, mạnh bạo nắn bóp.

“Ư… Anh Diệp… Bóp vú em đi… sướng quá… ưm… vú em bị anh bóp nát rồi… Ư… ư…”

Trì Uyển Thanh ngã người trên ngực hắn, cặp vú cọ xát lồng ngực, mặt cô đối diện hắn. Cả hai lại tiếp tục hôn môi, tay của Diệp Mặc vòng xuống mông cô vỗ mấy phát, hông eo đẩy mạnh để con cặc đút sâu vào trong lồn cô.

“Ưm… Lại đánh mông của em… Sướng quá… con cặc anh vào sâu trong lồn… sắp chết… chạm vào tử cung em rồi… ư… ư… sướng… lại tới… em muốn ra…”

Trì Uyển Thanh kêu rên từng tiếng kích thích, trong lồn bắn ra dâm thủy, tình cảnh dâm mỹ làm Diệp Mặc toàn thân bạo khí, đẩy cô xuống giường, tiếp tục đổi tư thế.

Trì Uyển Thanh nằm ngửa ra giường, hai chân banh rộng cho hắn đút con cặc vào, chân dài quắp hông nam tử, miệng rên rỉ chảy ra nước bọt đọng khóe môi.

“Địt em đi… Cái lồn em là của anh… địt mạnh vào… địt chết em cũng được… ư… ư… sướng quá…”

Tầm hơn nửa tiếng sau, hạ thể hắn căng cứng, nhục căn trướng phồng, lồn của cô lại co thắt bóp con cặc hắn lại, Diệp Mặc gầm lên thúc eo mạnh mẽ.

“Bắn hết tinh dịch nóng hổi của anh vào lồn em đi… Bắn sâu trong tử cung của em… Làm em có thai đi…”

Trì Uyển Thanh ê a rên rỉ, hai mắt trắng dã, đầu óc mất tỉnh táo, lồn liên tục chảy ra nước, lưỡi đỏ thè ra… Diệp Mặc càng nghe càng kích thích, con cặc từng chút run rẩy, tinh dịch phun hết vào trong lồn nàng, tụ lại thành đống làm bụng cô phình lên.

“Á… nóng quá… Anh bắn chết em rồi…”

Trì Uyển Thanh cơ thể giật giật, sướng đến run rẩy. Mất hết sức lực nằm ngã trên giường, cái lỗ lồn nhỏ hồng chảy ra từng chút dâm thủy trắng sữa rơi vãi khắp giường.

Cả hai ôm nhau, sau đó vào phòng tắm rửa.

Ninh Khinh Tuyết nhìn thấy Trì Uyển Thanh mặt mày ửng hồng, thật ra cũng không có nghi ngờ gì. Cả ba cùng nhau ăn một bữa, lời không nói nhiều. Trì Uyển Thanh lại tìm chủ đề nói chuyện, cô liền nghĩ ngợi rồi nói.

“Anh Diệp, nếu có rảnh rỗi, anh nhớ đi Lạc Thương, tới công ty của chị họ tôi nhé.”

“Tôi biết rồi.”

Ninh Khinh Tuyết cũng muốn nói để hắn vào trong công ty nàng làm, nhưng không sao mở miệng được. Vì cô biết hắn có lẽ sẽ không đồng ý.

Ăn xong một bữa, hắn muốn rời đi, cả hai đều không cản được. Ninh Khinh Tuyết chỉ đành ngậm ngùi nhìn hắn rời đi.

Diệp Mặc đã đi xa rồi mà Ninh Khinh Tuyết và Trì Uyển Thanh mãi ở đó một hồi lâu. Trì Uyển Thanh lên tiếng:

“Khinh Tuyết, bọn họ đều đã đi cả rồi, chúng ta cũng về thôi.”

Sau đó hai người ra về trong lặng lẽ, chẳng ai còn tâm trí để nói câu nào nữa.

Buổi sớm trên sa mạc, vầng thái dương vừa hé chiếu những tia nắng theo từng bước chân của Khinh Tuyết và Uyển Thanh, tạo thành hai cái bóng đổ dài trên mặt cát. Rõ ràng là hai đấy mà sao vẫn đầy vẻ cô đơn.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299Phần 300Phần 301Phần 302Phần 303Phần 304Phần 305Phần 306Phần 307Phần 308Phần 309Phần 310Phần 311Phần 312Phần 313Phần 314Phần 315Phần 316Phần 317Phần 318Phần 319Phần 320Phần 321Phần 322Phần 323Phần 324Phần 325Phần 326Phần 327Phần 328Phần 329Phần 330Phần 331Phần 332Phần 333Phần 334Phần 335Phần 336Phần 337Phần 338Phần 339Phần 340Phần 341Phần 342Phần 343Phần 344Phần 345Phần 346Phần 347Phần 348Phần 349Phần 350Phần 351Phần 352Phần 353Phần 354Phần 355Phần 356
Thông tin truyện
Tên truyệnDiệp Mặc
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Truyện sắc hiệp, Truyện Sec, Truyện sex dài tập
Ngày cập nhật12-01-2023 22:02:31
Truyện ngẫu nhiên
Mỹ Linh và bố chồng (Update phần 4)
Vua giáp vàng (Update phần 54)