Đóng QC
Tuyện Sex Ngắn Hay > Dâm thư Trung Quốc > Chuyến xe bus số 13

Chuyến xe bus số 13

Phần 8

Nghe thấy tiếng khóa cửa, tôi không kìm được mà lầm bầm chửi, tiếng khóa đột nhiên ngừng lại.


Sau đó là một khoảng thời gian yên tĩnh, tôi không nghe thấy tiếng bước chân, cũng không hề nghe tiếng hô hấp, cả tòa nhà tối om, dãy hành lang dài, cứ như vậy mà giằng co trong im lặng.

Yên tĩnh thế này càng làm tôi mong ngóng âm thanh, cho dù là âm thanh khóa cửa cũng được, chứ cứ im lặng thật khiến người ta không rét mà run, thở cũng chẳng dám thở mạnh.

Tôi có cảm giác, trong bóng tối đằng kia, có một đôi mắt ở nơi nào đó đang chằm chằm nhìn mình.

Chừng 5, 6 phút trôi qua, rốt cuộc tôi cũng nghe thấy tiếng tiếp tục khóa cửa, sau đó là những âm thanh lộp cộp liên tục.

Tiếng giày da nặng nề nện trên mặt đất từ xa tới gần, tôi nín thở, không dám cử động, mồ hôi trên trán tuôn ra như suối.

Cuối cùng, tiếng bước chân dừng lại ở cửa căn phòng mà tôi đang trốn, tuy tôi chẳng phải ăn trộm, hoàn toàn có thể đường đường chính chính đi ra ngoài, nhưng giác quan thứ 6 nói với tôi, người khóa cửa này không hề thiện ý, tốt nhất là không gặp.

Chợt nhớ tới đoạn kinh dị trong phim The Saw, có một số kẻ biến thái như vậy, thích ẩn nấp ở những căn nhà bỏ hoang, chờ con mồi tự đến nộp mạng, sau đó tàn nhẫn giết hại.

Trời cao phù hộ, người khóa cửa này dừng lại trước căn phòng không lâu, thì lê giày da lên trên lầu, lần này tôi không dám làm liều, chờ xác nhận hắn đã đi xa, mới dám thở hắt ra.

Trong lòng tôi thắc mắc, trong căn nhà bỏ hoang này, sợi lông còn chẳng có, vì sao còn phải sắp xếp người trông coi? Đáp án chỉ có một, đó là trên lầu 2 có thứ gì đó quan trọng!

Bác Lục nói với tôi, lầu 2 là nơi cất giữ bí mật của lão Đường, những lời này làm tôi rất kinh ngạc.

Mười năm trước lão Đường bị tai nạn xe, điều này không phải bàn cãi, không phải lão bị giết, không có hung thủ giả tạo chứng cứ phức tạp, lão Đường lấy đâu ra bí mật?

Điều duy nhất khiến tôi thấy quái lạ là hồn ma lão Đường sao không ám người khác, lại cố tình ám tôi, còn bịa ra mấy chuyện linh tinh, giới thiệu một con ma nữa đã chết 10 năm rồi cho tôi?

Theo tôi nghĩ, hành vi quỷ dị của lão Đường, chính là bí mật mà bác Lục nói.

Trước mắt, cửa chính lầu 1 đã bị khóa, lầu 2 lại có quái nhân, đêm nay bất luận thế nào cũng không ra được, xem ra chỉ có thể qua đêm ở căn nhà cũ này thôi.

Tôi tới gần cửa sổ ngồi xuống, bên ngoài mưa tí tách rơi, ánh sáng không nhiều lắm, thở dài định chửi một câu, lời ra đến miệng lại nuốt về.

Haiz, đây chính là cuộc sống, bụng đầy khổ tâm nhưng chẳng ai hiểu cho.

Nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài hiên, tôi dần buồn ngủ, thiếp đi. Trong mơ tôi rơi vào một mặt biển rộng mênh mông, bên cạnh là con thuyền nhỏ, trên thuyền có hai người. Tôi liều mạng vùng vẫy giữa biển khơi, hướng con thuyền cầu cứu, nhưng bất kể la hét thế nào, hai người kia cũng chỉ lạnh lùng đứng nhìn.

Tôi cố hết sức muốn nhìn rõ mặt hai người, nhưng cứ như ông trời giăng một tấm màn ngăn cách chúng tôi vậy.

Trong một khắc cuối cùng trước khi chìm xuống, tôi chợt thấy rõ bọn họ, họ là lão Đường và bác Lục.

Tôi đột nhiên choàng tỉnh, há mồm thở hồng hộc, ngoài cửa sổ mưa đã tạnh từ bao giờ.

Giấc mơ này so với mười vạn ác quỷ xuất hiện còn đáng sợ hơn, tại sao lão Đường và bác Lục lại ở cùng nhau? Một người tôi tin tưởng nhất và một người tôi sợ hãi nhất cùng nhau đứng trên một con thuyền!!

“Con mẹ nó, nằm mơ vớ vẩn gì vậy!” Tôi tức giận, tự bạt tai mình một cái, bốp một tiếng, trong không gian yên tĩnh này nghe chói tai lạ thường.

Tôi bỗng khôi phục tinh thần, thật ngớ ngẩn khi ngủ quên, trên lầu còn có một thứ không biết là gì cơ mà.

Đúng vậy, qua những việc vừa rồi, tôi hiện giờ không dám chắc chắn bất kỳ ai bên cạnh mình là người hay ma quỷ.

Tôi rón rén đứng dậy, lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, giờ đã là 3h10p sáng, ngày mới đã dần lên, tầm nhìn dưới lầu 1 cũng rõ hơn không ít.

Đúng lúc tôi định tiếp tục cuộn mình vào góc tường thì trên lầu 2 phát ra tiếng ngáy. Tiếng ngáy trong căn nhà hoang này cứ như chẳng có gì ngăn cản, cứ vậy mà truyền trong không gian yên tĩnh.

Nghe tiếng ngáy khò khè, tôi không còn buồn ngủ chút nào, nhưng nảy ra một ý tưởng táo bạo. Người trên lầu đã ngủ say, giờ chính là cơ hội tuyệt vời để lên lầu tìm kiếm.

Trong lòng tôi văng vẳng câu của bác Lục: “Bí mật của lão Đường nằm ở phòng hồ sơ lầu 2!”

Tôi không khỏi siết chặt nắm đấm, đã vào đây rồi, hơn nữa hiện giờ chẳng ra ngoài được, cơ hội không nhiều, tôi hạ quyết tâm, đi ra khỏi phòng.

Lầu 2 cũ nát hơn tôi tưởng tượng, men theo ánh sáng yếu ớt của điện thoại di động, tôi quan sát bốn phía, liền không khỏi nôn khan.

Trên đất vứt tứ tung rác rưởi, nào là giày rách, chai rượu, mùi vô cùng khó ngửi. Đang bước tới, đột nhiên cảm thấy dưới chân giẫm phải vật gì mềm mềm, tôi vội dịch chân ra, nhìn xuống, suýt chút nữa thì ghê tởm đến mức nôn ọe.

Thứ tôi giẫm lên là xác một con mèo đã phân hủy, trên đó đầy giòi bọ đang hưởng thụ bữa ăn khoái khẩu, dưới đế giày của tôi, thịt thối và giòi bị giẫm nát quyện vào nhau, tởm lợm vô cùng.

Tôi vẩy mạnh chân để thịt thối rớt khỏi đế giày, không khỏi phát ra một chút tiếng động. Đột nhiên tiếng ngáy ngoài hiên bỗng im bặt, một chân tôi vẫn đang ở trên không, một cử động nhỏ cũng không dám.

Lại 2, 3 phút trôi qua, lúc này tiếng ngáy mới lại tiếp tục, tôi nén mồ hôi trong lòng, chậm rãi hạ bên chân đã tê bì xuống, rồi bước từng bước rón rén trong hành lang, tới phòng hồ sơ.

Càng đến gần, mùi tanh hôi càng nồng nặc, tôi sợ lại giẫm phải chó hay mèo chết gì đó, rất cẩn thận quan sát dưới chân.

Lúc đi đến căn phòng đầu tiên, tiếng ngáy như phát ra ngay bên tai. Quả nhiên không ngoài dự đoán, người khóa cửa ngủ ở phòng đối diện phòng hồ sơ, cửa khép hờ, bên trong tối om, không chút ánh sáng.

Căn phòng hồ sơ này khác tất cả các phòng khác, trên cửa là một cái khóa lớn, cửa sổ cũng bị phong kín bằng song sắt. Điều này càng khơi dậy lòng hiếu kỳ trong tôi, toàn bộ căn nhà chỉ có phòng này là khóa trái. Khỏi phải nói, chắc chắn là giấu thứ gì đó tuyệt mật!

Tôi kiễng chân, muốn mượn ánh sáng từ điện thoại, quan sát qua cửa sổ xem bên trong có gì, đúng lúc ngẩng đầu thì rầm một tiếng bên phòng đối diện vang lên. Tôi giật bắn người, tay run lên, điện thoại rơi xuống đất. Tôi chẳng dám nhặt, vội chạy vào căn phòng bên cạnh trốn.

Chỉ chốc lát, tôi nghe tiếng người trong phòng chửi to: “Con mẹ nó, đang ngủ ngon, ngã chết lão tử rồi!”

Tôi rốt cuộc thở phào, tiếng động vừa rồi là người này ngủ say, xoay người nên ngã xuống đất.

Chỉ là điện thoại tôi vẫn đang ngoài cửa, đang suy nghĩ xem làm cách nào để nhặt thì chợt nghe tiếng chuông điện thoại reo ầm lên.

Tôi căng như dây đàn, chọn lúc nào không chọn, lại chọn lúc này gọi điện, chết chắc rồi!

“Alo, là tôi đây, được, tôi gửi ngay đây.”

Thì ra là điện thoại của người trong phòng, tôi lau trán ướt đầm mồ hôi, thở dài trong lòng: Thật căng thẳng quá, điện thoại tôi để nhạc chuông Nhất Huyễn Dân Tộc Phong mà quên béng mất.

Tiếp đó người trong phòng đẩy cửa ra, một mùi hôi tanh nồng nặc lan tỏa tới. Tôi bịt kín miệng mũi, thầm nghĩ người này thật giống ác ma giết người trong phim, mùi hôi tanh trong phòng hắn không biết là gì, có thể là thi thể bị hắn giết hay không?

Căn phòng hồ sơ khóa trái, cửa sổ còn bị phong kín, hôm nay tới không chuẩn bị trước, chắc chắn là không vào được, trước mắt tên quái nhân vừa đi ra ngoài, là cơ hội tốt nhất để tôi chuồn đi!

Nghĩ vậy, tôi liền rón rén nhặt điện thoại rồi đi sau hắn một khoảng cách xa, chỉ hy vọng hắn đi trong chốc lát mà không cần khóa cửa.

Trời cao phù hộ, người này mở xích sắt lầu 1 rồi không khóa lại, nhắm thấy hắn đi được một lúc, tôi chạy thật nhanh từ chỗ ngoặt cầu thang ra ngoài.

Đúng lúc ra khỏi căn nhà, đột nhiên người kia dừng bước, tôi vội nhảy vào một thân cây để trốn, chắc là nhớ ra chưa khóa cửa, lo lắng quay đầu lại nhìn nhìn.

Lần này hắn có quay lại cũng chẳng quan trọng, nhưng nhìn rõ mặt hắn, thiếu chút nữa tôi hét lên thành tiếng. “Lão Vũ!!!”

… Bạn đang đọc truyện Chuyến xe bus số 13 tại nguồn: https://truyensexngan.com

Tôi trở về ký túc xá, tu một hơi nửa chai rượu trắng, thất thần ngã xuống giường, trong đầu ngổn ngang suy nghĩ.

Lão Vũ là phó lãnh đạo đoàn xe, tay nắm thực quyền, anh ta không thiếu tiền, vì sao lại sống trong căn nhà đã bỏ hoang 10 năm này?

Lại còn cố ý sống trong căn phòng đối diện phòng hồ sơ, còn nữa, cái mùi tanh hôi trong phòng là từ đâu mà ra?

Càng suy nghĩ tôi càng thấy trớ trêu, tới đoàn xe công tác đã hơn một năm, đầu tiên là phát hiện người đồng nghiệp tốt nhất là lão Đường đã chết 10 năm trước.

Bây giờ ngay cả lão Vũ là lãnh đạo trực tiếp cũng dính vào. Mà điều khủng bố nhất, anh ta là người hay quỷ xem ra chưa xác định được.

Tôi bị cái gì vậy? Chuyện gì cũng đổ lên đầu mình, chẳng lẽ những người khác trên thế giới này, đồng nghiệp, lãnh đạo của họ cũng giống tôi, đều là ma quỷ sao?

Tôi thật sự quá mỏi mệt, nhưng chẳng còn cách nào khác là phải chống cự đến cùng. Sư phụ Lưu Vân Ba đã nói rồi, chuyện chưa thể giải quyết, chuyến xe 13 này tôi vẫn còn phải lái!

Vuốt vuốt cái lắc trên tay, tôi thầm nhủ nửa tháng sau đi gặp Lưu đại sư, nhất định xin ông ấy nghĩ lại biện pháp, bất kể thế nào tôi cũng phải rời khỏi công ty này.

Thật lòng đến giờ tôi cũng không biết Lưu Thắng mập mà mình hay gặp là người hay là ma nữa, tôi chẳng tin ai vào lúc này cả.

Trời sáng, tôi lấy hết can đảm đi tới văn phòng của lão Vũ, lão Vũ đang ngồi trên ghế như thường lệ, thảnh thơi uống trà, nghe radio.

Trông thấy tôi, lão Vũ cũng chẳng có biểu hiện gì khác thường, điều này làm tôi nhẹ nhàng thở phào, xác định là tối qua anh ấy không trông thấy mình.

Thấy tôi đi vào, lão Vũ tắt radio, cười nói: “Sao thế tiểu Lý, vẫn chưa yên tâm chuyện của cậu à, đừng nóng, tôi đã chuẩn bị hồ sơ rồi, lát nữa lên thành phố báo cáo tìm tài xế bên ngoài.”

Tôi lắc đầu: “Không cần đâu Vũ ca, xe này tôi sẽ lái tiếp, sau này hãy nói.”

Lão Vũ bán tín bán nghi, định mở miệng thì bảo vệ gõ cửa bước vào, nói với tôi: “Tiểu Lý, có người tìm cậu, đã chờ ở cửa nửa ngày.”

Tôi vốn không định nhiều lời với lão Vũ, vừa hay mượn cớ lui xuống. Dọc đường đi, tôi vẫn hồi tưởng chuyện tối hôm qua, con mèo chết, mùi hôi tanh, còn có gian phòng hồ sơ khóa kín.

Ra đến cổng, tôi dửng dưng nhìn, chợt tinh thần lại lập tức căng thẳng.

Người đến tìm tôi lại chính là bà lão lần đầu để quên sọt đồ ăn trên xe tôi!

Thông tin truyện
Tên truyệnChuyến xe bus số 13
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch, Truyện Sec, Truyện sex dài tập
Ngày cập nhật07-03-2022 02:00:16
Truyện ngẫu nhiên
Đi lộn phòng (Update phần 3)
Tù vượt biên (Update phần 4) - Vu Sơn
Tâm sự của mẹ (Update phần 8)
Hai cô cháu gái (Update phần 57)
Ngọc Cẩm (Update phần 25)