Tây du

Phần 160

Cuộc sống ngục tù cũng không đến nỗi tệ, ngoài việc bị cắt xén cơm và bị hành hình ra thì khá là ổn.

Mỗi ngày sẽ có 2 bữa ăn với đầy đủ những loại thực phẩm. Tuy nhiên khẩu phần ăn đã bị cắt xén do lính canh ăn chặn.

Bị nhốt trong Thiên Lao đừng có nghĩ được tự do, Thiên chứng kiến một trường hợp, tù nhân có 6990 là một ông già mới chết trong ngục cách đây nửa tháng.

Nghe nói ông ta từng là một mãnh tướng dưới chướng của Nhị Lang Thần, từng lập vô số chiến công cho Thiên Giới. Ông ta có một người vợ xinh đẹp, hai vợ chồng rất hạnh phúc.

Vào một ngày kia, sau khi trở về từ cuộc vây bắt Tôn Ngộ Không vì con khỉ đột này dám làm loạn Thiên Giới. Ông ta phát hiện người vợ xinh đẹp của mình đang bị hãm hiếp.

Người vợ trần như nhộng, vừa khóc lóc vừa rên rỉ khi bị một người đàn ông lực lưỡng dùng cây chày đâm tiêu đâm liên tục vào hạ thể.

Ông ta tức đến sôi máu, nhìn cảnh tượng đó không thể nào là vợ ông ngoại tình mà là bị hiếp. Trong giây phút đó ông ta đã nghĩ sẽ lao tới bẻ cổ tên khốn nạn kia.

Ý nghĩa lóe lên, ông ta phóng nhanh về phía trước với cơn tức giận ngút trời.

Nhưng ông ta bị đánh bật ngược lại vì uy áp của người kia tỏa ra. Rồi ông ta nhìn lại, người vợ ông ta yêu thương lúc này đã chết trong vòng tay của kẻ kia, là do uy áp của kẻ kia bộc phát khiến nàng bị ảnh hưởng dẫn đến cái chết.

Chết một cách tức tưởi, trong lúc đang bị hiếp. Cùng lúc đó người kia quay mặt lại, ông ta nhìn thấy gương mặt người kia thì chết đứng, không thể thốt ra lời.

Khó khăn lắm, ông ta mới mấp máy được môi: “Ngọc…”

Rầm!

Một cỗ uy áp khủng khiếp đánh thằng vào đầu khiến ông ta bất tỉnh.

Khi ông ta tỉnh lại thì đã bị nhốt trong Thiên Lao, đôi mắt bị chọc mù, suốt ngày nói khùng nói điên.

Không ai tin những gì ông ta nói, đến ngay cả Nhị Lang Thần cũng không tin vào người thuộc hạ hết mực trung thành này.

“Nhị Lang Chân Quân… người phải tin ta… là… là…”

Trước khi ông ta chết, Thiên có từng nói chuyện với ông, dẫu sao phòng giam của cả hai sát nhau.

“Chàng trai trẻ, ngươi mắc tội gì?”

Thiên lúc này vẫn còn bị áp chế cảm xúc và ngôn ngữ từ vòng tù nhân nên giao tiếp vô cùng hạn chế, nhưng hắn nghe thấu toàn bộ những gì ông lão kể.

“Ta sử dụng cấm trận!” Thiên đáp.

“Ồ! Sử dụng được cấm trận, không tồi.”

Ông lão nói chuyện một cách vô cùng bình thường, dường như áp chế cảm xúc và ngôn ngữ không ảnh hưởng lên ông.

“Ngươi tới từ đâu?” Ông lão hỏi.

“Nhân giới!” Thiên đáp.

“Nhân giới, nơi bình thường nhất lại cũng là nơi tươi đẹp nhất. Ta ước mình được sinh ra ở nhân giới, làm một người bình thường, sáng đi làm tối về với vợ con.”

Thiên nghĩ ông lão có nhiều tâm sự, muốn hỏi nhưng vì bị hạn chế ngôn ngữ hắn không thể hỏi những câu đó, hắn chỉ có thể nói: “Tại sao?”

Ông lão đáp: “Không giấu gì ngươi, ta bị nhốt ở đây chín ngàn năm rồi.”

Bầu không khí trở lên im lặng, nếu không bị áp chế có lẽ Thiên đã hỏi ông lão đã phạm tội gì mà bị giam tới chín ngàn năm.

Ông lão như cũng hiểu, không cần Thiên hỏi mà đã trả lời: “Ta từng có một người vợ xinh đẹp, một ngôi nhà khang trang. Nàng ấy rất chu đáo, thùy mị, nết na, đối với ta nàng ấy là cả thế giới.”

Khi ông lão kể, Thiên vừa chăm chú lắng nghe vừa nghĩ tới những người quan trọng với hắn.

“Và rồi một tên súc sinh, một tên biến chất đã làm nhục nàng, cướp đi mạng sống của nàng. Ta vì muốn đòi lại công bằng cho nàng, ta không làm gì sai cả. Và rồi ta bị nhốt ở đây trong khi tên súc vật đó vẫn nhởn nhơ ngoài kia, thế giới này là thế giới cá lớn nuốt cá bé, mọi hành động của ngươi đều đúng khi ngươi đứng trên kẻ khác. Mọi người sẽ cảm thông cho ngươi, sẽ tin tưởng ngươi, sẽ đấu tranh để bảo vệ ngươi… trái lại nếu ngươi chỉ là người bình thường, một con tốt, thì ngươi có làm đúng đi chăng nữa cũng thành sai, bị trách mắng, bị chửi rủa.”

Chỉ sau cuộc tâm sự vài ngày, ông lão trút hơi thở cuối đời trong buồng giam lạnh lẽo. Người từng là chiến tướng dũng mãnh của Thiên Giới lại phải chết ở một nơi như thế này sao, buồn thay.

Thiên không thể giúp gì, chỉ biết thở dài nhìn lính canh mang xác ông lão rời đi.

Thế giới tươi đẹp luôn có mặt tối, cho dù ở đâu, bối cảnh ra sao, thì người có quyền lực vẫn là người đúng.

“Quyền lực!” Thiên nghĩ thầm, hắn đã bị nhốt tại nơi này 2 năm rồi. Không được tu luyện cũng không được vận động. Tu vi còn bị giảm đi theo thời gian bởi vòng tù nhân ảnh hưởng.

Nếu cứ tiếp tục ngồi trong đây thì hắn sẽ giống như ông lão kia. Hắn không muốn thế, hắn muốn được tự do.

Vài ngày sau…

Tiêu Diêu lại tới thăm Thiên, lần này nàng đích thân đem đồ ăn tới cho hắn. Chỉ một loáng là Thiên đã chén sạch chỗ đồ ăn mà nàng đem tới khiến nàng bất ngờ.

“Ngươi ăn khỏe thật đấy!” Tiêu Diêu chớp chớp cặp mắt long lanh có nét cười nói.

Thiên đáp: “Lần sau ngươi đem nhiều thêm nhé, mà việc ngươi nhờ ta giúp, ít nhất thì ta cũng phải được rời khỏi tù chứ.”

“À, việc đó thì ngươi khỏi lo.”

Thiên nhíu mày khó hiểu, đúng lúc này lính canh đi tới vì thời gian thăm hỏi đã hết.

Tiêu Diêu như chuẩn bị trước, nàng gỡ mũ trùm đầu để lộ gương mặt xinh đẹp rồi lao tới ôm trầm lấy Thiên và hôn lên má hắn trước sự chứng kiến của hai tên lính canh.

“Quần què gì thế?” Thiên giật mình, cảm nhận thân thể mềm mại của Tiêu Diêu đang ép sát vào cơ thể mình, bầu vú căng tròn núng nính dán chặt vào ngực hắn.

Hai tên lính canh: “Á đù! Công chúa điện hạ! Người và tù nhân 6996 đang…”

“Công… công chúa!” Bây giờ tới lượt Thiên giật mình, hắn còn chưa tiêu hóa nổi nụ hôn của Tiêu Diêu giờ lại nghe như có sét đánh ngang tai.

Tiêu Diêu bắt đầu diễn, nàng vờ yếu đuối ngả vào người Thiên rồi ho khan: “Hừm! Chàng chịu khổ rồi, ta đau lòng quá.”

Hai tên lính canh há hốc mồm, sau đó thì cắm đầu vào tường thi nhau nôn ọe vì không dám nghĩ tới cảnh cơ thể ngọc ngà thơm tho của Tiêu Diêu lại áp sát vào cơ thể hôi hám bốc mùi 2 năm không tắm rửa của 6996.

“6996, Mày dám làm trò đồi bại với công chúa. Có tách ra không thì bảo!” Tên lính canh liền xông tới đỡ Tiêu Diêu dậy, tên còn lại lao tới đá một cú đau điếng vào mồm Thiên.

Rồi hắn nhận ngay một cú tát trời giáng từ bàn tay trắng nõn xinh đẹp của Tiêu Diêu: “Hỗn xược!”

Hai tên lính lập tức quỳ xuống, không dám ngóc đầu lên run lẩy bẩy nói: “Thưa công chúa, chúng thần chỉ muốn bảo vệ người.”

Tiêu Diêu mắng: “Bảo vệ? Chàng là người của ta, không thấy bọn ta đang âu yếm nhau sao?”

“Ơ nhưng mà…”

“Nhưng cái gì! Các ngươi điếc à, chàng là người của ta, mau thả chàng ra.”

“Ơ… nhưng phải có lệnh của Ngọc Hoàng thì mới được!” Hai tên lính nhìn nhau, sau đó nói.

Tiêu Diêu phất tay một cái, một miếng ngọc bội tinh xảo đẹp đẽ sáng bóng hiện ra trên tay, nàng giơ lên dõng dạc nói: “Nhìn đi, đây là ngọc bội của phụ hoàng ta. Người đã trực tiếp cho ta tới đưa người ra, các ngươi muốn kháng lệnh ư? Chàng là phò mã tương lai của ta, có mệnh hệ nào các ngươi không gánh được đâu.”

Nhìn thấy miếng ngọc bội, hai tên lính không dám cãi nữa. Mau chóng tháo còng cho Thiên.

Còng rơi xuống đất, lập tức sức mạnh bấy lâu bị áp chế được giải phóng. Thiên lắc đầu bẻ khớp cổ, sau đó đứng dậy hiên ngang cùng Tiêu Diêu ra ngoài.

Trước hết, Thiên tới phòng của hai tên lính để tắm rửa và thay đồ. Cảm nhận làn nước mát tưới lên da thịt, Thiên thở ra một cách đầy sảng khoái.

Sau khi tắm xong, hắn buộc tóc lên, cạo râu, thay một bộ y phục do Tiêu Diêu mang tới rồi bước ra ngoài.

Tiêu Diêu đang ngồi ngoài chờ, thấy Thiên bước ra thì bất ngờ, đôi mắt long lanh lướt nhanh qua tổng thể rồi dừng lại ở gương mặt tuấn tú nhưng hốc hác của hắn, do 2 năm ở đây dinh dưỡng không đảm bảo nên Thiên gầy đi rất nhiều.

“Tên này… cũng ưa nhìn đấy chứ!” Tiêu Diêu thầm nghĩ. Lần trước cả hai gặp nhau cũng đã mấy năm rồi, lúc ấy Thiên mới chỉ là thằng cò hương gầy hốc hác như nghiện giai đoạn tiền mãn kinh. Bây giờ hắn cũng hốc hác nhưng là do bị nhốt trong ngục thiếu ăn uống, nếu là lúc bình thường nàng nghĩ Thiên cũng là một cực phẩm như đệ đệ nàng.

Thiên thấy nàng nhìn mình hơi lâu, hắn hỏi: “Chỉ một miếng ngọc bội mà quyền lực thế sao?”

Tiêu Diêu giật mình chớp chớp mắt, nhìn miếng ngọc bội trên tay rồi mỉm cười đáp: “Là đệ đệ của ta đưa cho đấy!”

Nhìn dáng vẻ của nàng khi nhắc tới đệ đệ, chắc hẳn hai người rất yêu thương nhau. Thiên đi vào vấn đề chính: “Công chúa điện hạ, bây giờ ngươi tính sao?”

“Sao là sao?” Tiêu Diêu hơi khó hiểu.

Thiên cười đểu, hắn muốn trêu chọc nàng một phen: “Tự dưng ta đổi ý, không muốn giúp ngươi nữa.”

Tiêu Diêu khuôn mặt vẫn tươi tắn, nàng đáp: “Ồ vậy cũng chẳng sao!”

Thiên vẫn cười đểu dù trong lòng thầm cảm thấy không ổn: “Bây giờ ta tự do rồi, đâu cần phải giúp ngươi nữa. Ta trốn xuống Nhân Giới ngươi bắt được ta sao haha.”

“Hihi, ngươi cứ trốn đi, ta đảm bảo chỉ cần ngươi rời ta nửa bước hàng vạn thiên binh sẽ vây bắt ngươi.”

“Ẹc!”

“Chưa hết, ngươi chỉ có tu vi Kim Cang Cảnh. Ta muốn bắt ngươi dễ như ăn kẹo. Kể cả không ai vây bắt ngươi ngươi cũng chẳng thể xuống Nhân Giới.”

“Ủa…” Thiên đần mặt ra.

“Ngươi nghĩ ta ngốc tới mức tự tiện thả một tên láu cá dùng được cấm trận ra mà không phòng bị sao? Tèn ten.” Tiêu Diêu kiêu ngạo nói, nàng đưa tay ra, nàng đang cầm một lọ thuốc màu hồng lớn bằng ngón tay.

“Đây là… Mê Muội!” Thiên giật mình nhận ra.

Mê Muội là một loại hương thơm, được tạo ra từ chín trăm chín mươi chín loài hoa theo một công thức tuyệt mật.

Đó cũng chính là mùi nước hoa của Tiêu Diêu hay dùng để xịt lên cơ thể. Mê Muội có tách dụng khiến người ngửi thấy bị mê muội, sẽ quên đi ký ức từng tiếp xúc với nàng khi mùi hương tan hết hoặc nàng rời đi nơi khác.

“Hihi, ngươi hiểu biết đấy, ngươi cũng dính Mê Muội của ta. Chỉ cần ngươi rời khỏi ta là sẽ quên sạch đoạn ký ức chúng ta gặp nhau. Ngươi không biết tại sao ngươi ở đây, tất cả những gì ta tiết lộ cũng sẽ không còn trong ký ức ngươi. Đến lúc đó ta sẽ hét lên ngươi hãm hiếp ta, ngươi không nhớ gì thì ngươi chắc chắn sẽ cãi rằng ngươi không làm gì, mà càng cãi thì ngươi càng chết bởi ngươi vẫn còn là tù nhân.” Tiêu Diêu đắc ý, cất lọ nước hoa vào người rồi chớp chớp cặp mắt to đen nhìn Thiên. Nhìn nàng vừa đáng ghét vừa đáng yêu khiến Thiên muốn đánh cũng không đánh nổi.

“Rồi… rồi! Ta chịu thua.” Thiên cười khổ, hắn vẫn còn ám ảnh câu chuyện của ông lão tù nhân 6990.

Thiên thầm nghĩ Ái Vân đã có đối thủ.

“Để ta kể nốt nè! Muốn rời khỏi Thiên Giới, cách duy nhất là đi qua Nam Thiên Môn. Muốn đi qua thì ngươi phải được chấp nhận, nếu không sẽ bị thiêu thành tro bụi, muốn thử không?” Tiêu Diêu nói sau đó còn cười tủm trước vẻ mặt ngơ ngắc bất lực của Thiên.

“Đù! Thế là cuối cùng vẫn phải giúp à, tưởng mình là gà hóa ra chỉ là hạt đậu xanh.” Thiên lầm bầm.

“Hê hê ban nãy chỉ là nói đùa thôi! Việc công chúa điện hạ nhờ sao ta có thể từ chối được.” Thiên thay đổi thái độ, hắn cười tươi.

“Ừm! Lật mặt nhanh lắm, có điều ngươi phải diễn cho tròn vai. Ra dáng người tình của ta nhất.” Tiêu Diêu gật gù, sau đó hơi e thẹn nói.

Thiên bật cười, sau đó tiến sát lại gần Tiêu Diêu khiến nàng bất ngờ, hắn vòng tay qua eo nàng rồi kéo về lòng mình. Mặt hai người gần nhau, Thiên nở một nụ cười lãnh tử biến ra một bông hoa tươi tắn rồi bắt đầu nói: “Nàng hôm nay thật đẹp, bông hoa này dành cho nàng.”

“Ơ… cảm ơn!” Tiêu Diêu bối rối nhận lấy bông hoa.

Thiên siết chặt eo nàng hơn, ánh mắt của một kẻ đe tình nhìn nàng đắm đuối: “Kể từ lần đầu ta được chiêm ngưỡng nhan sắc của nàng ta đã thốt lên rằng… ôi, tiên nữ hạ phàm hay sao? Tới giờ ta mới biết ta đã sai, nàng còn đẹp hơn cả tiên nữ nữa.”

“Thật… thật sao?”

“Ôi, con tim ta loạn nhịp mất rồi. Đôi tay của nàng kìa, chúng thật thon thả làm sao. Ta ước gì có thể được nắm đôi tay này mỗi buổi sáng thức dậy. Ta muốn đôi tay này may cho ta những bộ y phục đẹp nhất, muốn đôi tay này bồng bế những thiên thần bé nhỏ của chúng ta…”

Tiêu Diêu như bị rơi vào lưới tình, nàng liên tưởng đến những gì Thiên nói, hắn đang tán tỉnh nàng sao? Như thế có vội vàng quá không? Dù sao thì cũng cần tìm hiểu thêm đã chứ! Muốn đôi bàn tay của nàng bồng bế thiên thần sao? Có nghĩa là đẻ con cho hắn…

Tiêu Diêu hạnh phúc từ từ nhắm mắt lại, môi hồng hơi chu lên chờ đợi: “Thiếp đồng ý!”

“Đồng ý cái gì? Diễn thôi mà.” Tiếng nói phũ phàng của Thiên kéo nàng trở về hiện thực.

Rồi hắn buông eo nàng ra, bông hoa cũng biến mất. Thiên nhe răng cười hỏi: “Sao? Ta diễn ổn chứ?”

Tiêu Diêu có vẻ hụt hẫng, nàng chỉ lườm Thiên một cái sắc lẹm rồi rời đi.

Nhìn biểu hiện của nàng chắc chắn là mong cảnh vừa rồi không phải diễn, Thiên cũng có thể nhìn ra tâm ý của nàng. Năm xưa hắn đã hút độc từ vùng nhạy cảm của nàng, đối với con gái mà nói thì kỷ niệm xấu hổ đó sao quên được. Dù tốt hay xấu thì Thiên cũng đã gây ấn tượng với nàng từ khoảnh khắc ấy.

Chính những ấn tượng khó đỡ ấy, lại khiến cho con người ta chú ý đến nhau. Kể từ lần đó, Tiêu Diêu thỉnh thoảng lại nghĩ về Thiên, nàng cố hình dung không biết cảm giác của Thiên thế nào khi làm việc đó.

“Chết mẹ dỗi rồi! Công chúa điện hạ… chờ ta với” Thiên gọi với rồi chạy theo.

Thiên vừa đi vừa đảo mắt nhìn xung quanh. Thiên Lao là một nhà tù khổng lồ bằng đá nằm biệt lập với phần còn lại của Thiên Giới. Có một cây cầu đá rất dài là đường đi chính, tại đây có luật ngoài những vị thần cao cấp ra thì không ai được phép bay mà phải đi bộ qua cầu.

Vừa đi vừa nhìn hai hàng lính canh hai bên, Thiên hơi lo lo sợ mình bị phát hiện. Nhưng có Tiêu Diêu đi bên cạnh nên hắn cũng đỡ sợ.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216
Thông tin truyện
Tên truyệnTây du
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Truyện Set, Truyện sex dài tập, Truyện xuyên không
Ngày cập nhật21-04-2023 22:00:17
Truyện ngẫu nhiên
Hai chồng một vợ (Update phần 3)
Truyện sex les thuần (Update phần 2)