Tây du

Phần 133
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.me, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Yêu!

Yêu là tên gọi của tập thể những loài thú, đồ vật, cây cối có cơ duyên tu luyện mà thành. Có thể là một con mèo, có thể là một cái cây, cũng có thể là một bức tranh. Sự đa dạng của Yêu là vô cùng, vì không thể đặt tên cho từng loại cụ thể nên người xưa thường gọi chung là Yêu Tộc.

Những Thần Thú, Hung Thú, Thượng Cổ Thú, ngay cả Nữ Oa Nương Nương cũng chính là Yêu. Qua đó có thể thấy Yêu Tộc đã xuất hiện từ thời xa xưa, là một trong những sinh linh khởi nguyên trong Tam Giới.

Yêu Tộc từng một thời hùng mạnh, từng tranh đấu khắp Tam Giới. Vô số những kẻ mạnh khủng khiếp theo dòng thời gian đều có xuất thân từ Yêu Tộc.

Trong mắt người đời, Yêu Tộc là thứ đáng sợ, thứ xấu xa nhất thế gian. Chỉ cần là Yêu thì họ sẽ xua đuổi xa lánh, nặng hơn là bắt nhốt và giết hại.

Hàng chục vạn năm về tước từng có một bông hoa cúc nhỏ, mọc lên giữa vô vàn bông cúc khác giữa rừng hoa cúc. Lúc đầu nó cũng như bao bông hoa khác không có gì khác biệt, cho đến một ngày.

Có một người phụ nữ, mặc bộ váy màu đỏ rực rỡ đi ngang qua rừng hoa cúc vô tình làm rơi một giọt nước trong bình trên tay ra ngoài, giọt nước đó trong veo rơi xuống một bông hoa cúc, không có chuyện gì xảy ra.

Thế nhưng một thời gian sau, khi rừng hoa cúc héo tàn thì bông hoa cúc được giọt nước rơi xuống vẫn ở đó, tươi tắn như thuở mới nở.

Trải qua hàng ngàn năm, bông hoa ấy sinh ra linh tính, có thể cảm nhận mọi thứ xung quanh.

Thêm một ngàn năm nữa, lúc này con người đã xuất hiện, nơi rừng hoa cúc được chọn để xây dựng một ngôi làng vì thế họ phải khai hoang.

Một thanh niên trẻ tuổi, khôi ngô tuấn tú đã vô tình phát hiện ra bông hoa cúc ấy có điều bất thường, bởi nó to và lấp lánh hơn so với những bông hoa khác.

Vốn yêu thiên nhiên và các loài hoa, thanh niên đó liền đào luôn cây hoa cúc về trồng và chăm sóc kỹ lưỡng.

Vì đã có linh tính nên bông hoa cúc rất cảm động khi được thanh niên đó chăm sóc, nếu không phải hắn ta mà là một người khác có lẽ nó đã không còn trên cõi đời.

Thanh niên đó làm nghề bốc thuốc chữa bệnh, vài năm sau thì công việc phát triển nên cũng khấm khá hơn. Năm đó ngôi làng bị một cơn dịch bệnh càn quét, số người chết ngày càng nhiều. Mà trong làng chỉ có thanh niên bốc thuốc nên đã không ngại khó ngại khổ ngày đêm chế thuốc chữa bệnh cho dân.

Làm việc quá sức cộng thêm ngay bản thân cũng bị bệnh nên thanh niên đó thiếp đi lúc nào không hay. Khi tỉnh lại thì thấy có điều kỳ lạ, cơ thể khỏe mạnh bình thường, hơn nữa trên bàn còn bày sẵn một bữa cơm thịnh soạn.

Trên bàn có thêm một mẩu giấy nhỏ, ghi tên những loại thảo dược.

Trời sinh thông minh, thanh niên nghĩ rằng có ai đó đã giúp mình cứu người liền đem những loại thảo dược kia ra, pha chế không biết bao nhiêu lần, bao nhiêu thất bại thì cũng đã thành công.

Nhờ đó mà cả làng thoát khỏi đại dịch, thanh niên đó được cả làng tôn kính và phong làm Thần Y.

Nhiều năm trôi qua tiếng tăm của Thần Y ngày càng lan rộng, người người hễ ai mắc bệnh đều đến tìm, chỉ cần người đến còn hơi thở thì cho dù có là giang mai, lậu, sùi mào gà, cũng khỏi trong tích tắc.

Họ không hề biết rằng, vị Thần Y đó thực ra vốn chẳng có khả năng chữa được bách bệnh, hắn chỉ là một người có tâm chữa bệnh.

Mọi việc hắn cần làm là đi ngủ, sau đó tỉnh dậy thì thấy một mẩu giấy trên bàn ghi rõ loại bệnh và cách chữa. Lúc đầu hắn còn hoang mang và tìm hiểu xem có ai đã âm thầm giúp mình nhưng không phát hiện ra gì cả, có lẽ vị thần tiên tốt bụng nào đó đã giúp hắn.

Trong nhà hắn lập ra một chỗ thờ phụng vị thần tiên mà hắn cho là đã giúp mình, ngày nào trước khi chữa bệnh cũng thắp một nén hương.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, Thần Y đang chắp tay trước vị thần tiên kia rồi cầu mong vị đó sẽ giúp mình bởi hôm nay có một ca bệnh rất lạ.

Một người đàn ông quỳ trước cửa nhà Thần Y, bên cạnh là vô số người chờ xếp hàng đến lượt. Bên cạnh đó còn là một cô gái xinh đẹp đang nằm trên cáng, thân thể tái nhợt.

“Xin Thần Y cứu mạng!”

Sau khi đưa cô gái vào trong phòng đặc biệt, Thần Y không khỏi hết hồn khi chứng kiến bệnh tình của nàng ta sau khi cởi bỏ y phục.

Một thân thể ngọc ngà nhưng lại đang mục nát, thối rữa từ bên trong. Theo lẽ thường thì chỉ khi chết đi thân xác mới bị phân hủy nhưng người phụ nữ này vẫn sống.

Người đàn ông đưa cô gái đến là anh trai của nàng, nói rằng nếu Thần Y chữa khỏi thì sẽ hậu tạ xứng đáng.

Sau khi xem xét một hồi không ra bệnh, Thần Y đành lên giường nhắm mắt miệng lầm bầm: “Xin ngài hãy giúp con!”

Sau khi chìm vào giấc ngủ, Thần Y không hề biết rằng trong phòng đang có một điều kỳ lạ. Bông hoa cúc hắn chăm sóc thường ngày, bông hoa ấy đang phát sáng. Từ trong ánh sáng đó bay ra một làn sương mờ, làn sương mờ tụ lại thành một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp, thân mặc bộ váy đơn giản màu vàng nhạt. Thiếu nữ có mái tóc dài, gương mặt thanh tú mỹ lệ toát lên nét nhân hậu hiền lành. Sau khi xuất hiện thiếu nữ đi tới chỗ cô gái bị bệnh và xem xét.

“Bị dính độc trùng sao?” Cô gái hơi nhíu mày nghi hoặc, giọng nói trong trẻo mê người tiếc là không có ai nghe được.

Vài phút sau thiếu nữ đã ghi xong đơn thuốc, cách chữa và đặt lên bàn, còn tiến tới ngắm nhìn Thần Y đang ngủ say sau đó mới biến mất.

Khi thiếu nữ biến trở thành làn sương bay vào bông hoa cúc thì Thần Y cũng tỉnh lại, rồi dựa theo những gì ghi chép trên giấy mà chữa, kết quả chỉ chưa đầy ba ngày cô gái đã bình phục.

Cô gái kia là con của một gia tộc lớn ở kinh thành, anh trai nàng giữ đúng lời hứa sẽ hậu tạ xứng đáng.

Hắn mang đến cửa nhà Thần Y không biết bao nhiêu là vàng bạc châu báu tuy nhiên Thần Y không nhận. Nhưng tên kia cũng thông minh liền đem đổi số vàng đó thành rất nhiều xe thảo dược với nhiều loại khác nhau, là một kho thuốc quý.

Thần Y liền gật đầu nhận và trở thành bằng hữu với tên kia, mà cô gái Thần Y cứu sống cũng đem lòng yêu hắn.

Thường viện cớ đi cùng anh trai để tới nhà Thần Y, lâu dần hai người phát sinh tình cảm. Anh trai cũng tác thành cho hai người, hôn lễ được tổ chức linh đình.

Từ khi làm rể nhà quyền thế, Thần Y chuyển luôn đến phủ nhà vợ sống và chữa bệnh, biết con rể là Thần Y nên cha của cô gái đã xây cho hắn một nơi chuyên khám chữa bệnh, có đầy đủ mọi thứ và còn cả người phụ việc.

Thần Y và vợ sớm tối bên nhau, nửa bước không rời, cùng ăn cùng ngủ, chàng chữa bệnh nàng phụ giúp, nàng tò mò về thảo dược chàng giải thích, tình cảm đong đầy nồng thắm.

Ở đâu đó bên hiên cửa sổ, một bông hoa cúc đang rủ xuống như buồn bã dưới ánh trăng mờ.

Hạnh phúc chẳng bao lâu, khi Thần Y phát hiện người anh vợ của mình, người mình xem là bằng hữu đã lợi dụng việc mình chữa bệnh để kiếm tiền.

Hắn cho lập chốt để thu tiền rồi mới cho dân chúng vào trong để gặp Thần Y, chốt ở tít ngoài của phủ nên bình thường Thần Y không hề mảy may để ý cho đến khi sự việc vỡ lở.

Ba năm sau khi thành thân, trong một lần Thần Y chuẩn bị đi ngủ để chờ vị thần tiên kia đến giúp mình thì khi tỉnh lại không hề có mẩu giấy nào, hắn liền cúng vái thắp một bó hương để mong vị thần tiên đó hiển linh.

Nhưng kết quả không được, rồi hắn ngồi suy nghĩ xem rốt cuộc tại sao, hắn nhớ lại quá trình trở thành Thần Y của mình, hắn nhìn lên hiên cửa sổ nơi vẫn hay đặt chậu hoa cúc không bao giờ tàn kia thì phát hiện nó đã không cánh mà bay.

Sự xuất hiện của bông hoa trùng khớp với việc mỗi khi thức dậy hắn lại nhận được một bữa cơm thịnh soạn và một mẩu giấy nhỏ ghi tên và cách chữa bệnh, Thần Y liền lao ra khỏi phòng đi tìm, hắn hỏi tất cả người trong phủ và được họ nói lại là vợ hắn đã đem nó đi đâu không rõ.

Té ra vợ của Thần Y thấy hoa đẹp mà sáng lấp lánh thì không hỏi chồng đã đem tặng cho mẹ nàng. Thần Y lập tức trách mắng vợ rồi đến gặp mẹ vợ và xin lại chậu hoa cúc.

Tuy nhiên lý lẽ không thuyết phục nên mẹ vợ không đồng ý, từ đó gia đình có chút mâu thuẫn.

Mà từ khi mất đi chậu hoa cúc Thần Y không thể chữa bệnh nữa, hắn đã quá phụ thuộc vào sự giúp đỡ mà không hề chịu học hỏi dẫn đến bây giờ có bệnh đơn giản mà hắn cũng không thể chữa được.

Hắn vì không muốn ai biết mình mất khả năng chữa bệnh nên đã nói dối mình bị bệnh và sẽ nghỉ chữa bệnh một thời gian.

Lúc đầu hắn bị người dân bức xúc đến tận phủ nhưng gia đình vợ hắn đã đứng ra đuổi người dân về.

Vài năm sau, Thần Y mất tất cả. Vợ hắn yêu hắn một phần vì hắn là người tài giỏi, nay thấy chồng mình chỉ biết ngồi góc nhà thì sinh ra chán nản và đã ngoại tình với người đàn ông khác.

Hắn hết sức bất mãn, vạch trần vợ thì bị anh trai nàng, mẹ nàng kinh thường và chửi.

“Năm đó thấy ngươi có tài, có tâm chữa bệnh cho người dân nên mới tác thành cho em gái ta, giờ đây một thầy thuốc mà không chữa bệnh khác gì một tên phế vật? Phế vật lại còn đòi em gái ta chung tình với ngươi sao? Nên nhớ ngươi đang ở nhà của ta đấy.” Anh trai vợ chỉ thẳng mặt Thần Y nói.

Kiếp chó chui gầm chạn, không thể chữa bệnh, bị vợ cắm sừng, bị gia đình vợ kinh thường, quá nhiều nỗi ô nhục khiến hắn muốn chết, nhưng vì không dám tự sát nên hắn muốn rời khỏi nơi này.

Trước khi đi hắn muốn lấy lạu chậu hoa cúc nhưng không được sự đồng ý, vậy nên hắn đã giả làm trộm đột nhập vào phòng của mẹ vợ để lấy chậu hoa.

Nhưng đời đéo như mơ, hắn tay chân vụng về làm rơi bình hoa cổ trong phòng mẹ vợ đúng lúc bà ta đang ngủ khỏa thân trên giường. Bị phát hiện, hắn bị đổ cho cái tội có ý đồ bất chính với mẹ vợ, cha vợ đem hắn ra đánh đập dã man con ngan.

Cuối cùng chết dưới đòn roi quá nặng tay.

Khi hắn chết, một luồng sương tỏa ra từ phòng mẹ vợ hắn làm cho cả phủ bất tỉnh. Trong làn sương một thiếu nữ y phục vàng nhạt xuất hiện mang xác Thần Y đi.

“Sẽ ổn thôi, ta sẽ mang chàng trở về bên ta!” Thiếu nữ gương mặt đẫm nước mắt, môi hồng cắn chặt đến bật máu.

Thiếu nữ đó mang xác Thần Y lên một ngọn núi, sau đó thì nàng hóa phép khiến cả hai bay lên trời.

… Bạn đang đọc truyện Tây du tại nguồn: https://truyensexvip.net

Lại một ngày mới bắt đầu, Thiên lười biếng vươn vai ngồi dậy, bên cạnh Ngân Nguyệt còn đang ngủ say.

Hắn tiến ra ban công, hít thở bầu không khí trong lành cùng ánh nắng chan hòa. Một cơn gió mát mẻ thổi qua hắn, đem hương thơm của hoa cúc vào mũi hắn.

Hắn nhìn xuống một khoảng đất trống trải bên dưới, nơi đó có một bông hoa cúc vàng đang nở rộ. Hắn lấy làm lạ vì không biết ai đã trồng cây hoa này.

Nhìn thấy hoa cúc Thiên lại nhớ tới một người, nụ cười hiền dịu ấy, cử chỉ ân cần ấy, nhan sắc hoàn mỹ ấy, trong lòng hắn như ùa về tất cả ký ức đã trải qua cùng nàng. Từ ngày hắn gặp nàng lần đầu tiên ở Hoa Tộc, đêm đầu tiên nàng bị hắn hấp diêm, chính nàng đã góp công lớn để hắn chữa khỏi chứng liệt dương.

Sau đó hai người phát sinh tình cảm, thời gian cả hai chia tách còn nhiều hơn đoàn tụ. Tuy nhiên mỗi khi ở bên nhau cả hai lại cảm thấy hạnh phúc vô bờ bến.

Tình cảm Thiên dành cho nàng cũng rất lạ, lạ ở chỗ hắn sẵn sàng đánh đổi cả sinh mạng nếu nàng gặp nguy hiểm, dù là ngay lần gặp đầu tiên. Thứ tình cảm này không giống với cách hắn yêu Ái Vân, Ngọc Diện, Ngân Nguyệt hay Tử Yên.

Hắn có cảm giác như là mình sinh ra để yêu nàng, để có thể hy sinh vì nàng vậy.

“Đáng ghét! Sao chàng cứ nhìn ta mãi thế?”

Thiên nhớ lại những lần nàng đỏ mặt thẹn thùng khi bị hắn nhìn chăm chăm.

“Chàng dậy rồi! Ta có pha mật hoa cho chàng uống đó.”

Hắn mỉm cười khi nhớ những buổi sáng thức dậy, một ly mật hoa thơm ngon bổ dưỡng đã có sẵn trên bàn, kèm theo một nụ cười hiền dịu và giọng nói ôn nhu của nàng.

“Ta biết chàng không rảnh, chàng có một Sư Phụ thần bí mà cần phải có thực lực mới gặp lại được. Còn Ngọc Diện nữa! Chàng không tính tới Hồ Ly Tộc đưa nàng ta về sao? Thiếp biết chàng lo cho thiếp và con, thiếp rất vui nhưng không vì thế mà thiếp để mình trở thành lý do cản bước tiến của chàng… Vì vậy chàng hãy cứ xông pha, thiếp sẽ ở đây làm hậu phương vững chắc của chàng.”

Nhớ lại những lời nói chứa đầy yêu thương và trách nhiệm của nàng nói với mình, Thiên không khỏi xúc động.

Trong mắt hắn có giọt nước long lanh như sắp rơi, nhưng rồi nó không rơi xuống. Thiên nhìn bông hoa cúc bên dưới, sau đó nhìn lên bầu trời xanh thẳm thầm hỏi trong lòng: “Tiểu Cúc! Nàng vẫn khỏe chứ? Ta nhớ nàng.”

Chợt có đôi tay trắng trẻo từ phía sau ôm lấy eo hắn, giọng nói trong trẻo dễ nghe của Ngân Nguyệt cất lên: “Chàng đang nghĩ gì đấy?”

Thiên định gỡ tay nàng ra sau đó kéo nàng vào lòng để ôm nhưng Ngân Nguyệt siết chặt eo hắn nhõng nhẽo: “Ứ! Thiếp muốn ôm chàng thế này cơ.”

Sau đó nàng hỏi lại: “Chàng nghĩ gì mà đứng đây lâu như vậy?”

Thiên cười ấm áp, nhìn bông hoa cúc vàng giữa khoảng đất trống trải rồi nói với Ngân Nguyệt: “Ta muốn nói với nàng một chuyện!”

“Chuyện gì vậy?”

Thiên đáp: “Ta biết nàng sẽ giận ta nhưng ta vẫn nói, thực ra ta là một kẻ đào hoa. Ta có một hậu cung ở ngoài kia, nàng không phải người duy nhất ta yêu.”

Rồi Thiên chờ sẵn cơn thịnh nộ của Ngân Nguyệt, chờ nàng tát hắn, cắn hắn.

Nhưng chỉ thấy vòng tay nàng siết chặt eo mình hơn và nàng không nói gì, Thiên hỏi: “Sao nàng không nói gì?”

Lúc này Ngân Nguyệt mới lên tiếng đáp: “Thực ra ta đã sớm nghĩ đến điều này từ lâu, chàng quá ưu tú. Không chỉ có ta mà hầu hết nữ nhân đều nhận ra nhưng thì sao chứ? Hậu cung cũng chỉ là nơi một con sói đầu đàn chăm sóc bầy sói cái thôi mà, ta chỉ biết ta yêu chàng và chàng cũng vậy!”

“A haha!” Thiên cười.

Ngân Nguyệt rời tay khỏi eo Thiên, đi tới trước mặt hắn khẽ nhíu mày ai oán hỏi: “Chàng cười cái gì?”

Thiên liền ôm nàng vào lòng, vùi mặt vào mái tóc bạch kim thơm ngát của nàng rồi nói: “Ta đang vui thôi! Cảm ơn nàng đã không giận ta.”

Ngân Nguyệt bĩu môi: “Ai bảo ta không giận, rất giận nha.”

“Vậy ta sẽ đền bù cho nàng!” Thiên cười gian, nhấc bổng nàng lên rồi quay trở lại giường.

Ngân Nguyệt vùng vẫy, nét mặt vừa thẹn thùng vừa hoảng sợ: “A thả ta ra, đừng mà!”

“Ngu sao thả, để ta đền bù cho nào!”

“Á! Thôi thiếp mệt lắm, dư âm lần trước vẫn còn mà… Ưm… huhu! Chàng xấu xa lắm… ta ghét chàng!”

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217
Thông tin truyện
Tên truyệnTây du
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Truyện Set, Truyện sex dài tập, Truyện xuyên không
Ngày cập nhật20-02-2023 03:04:08
Truyện ngẫu nhiên
Bắt cóc bạo dâm (Update phần 2)