Đóng QC

Hai chị em

Phần 66
Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!

Chị Nam có nói với thằng Đại là năm nay chị sẽ ra ở nhờ tại nhà bác Thân là bác ruột của hai chị em vì dạo này khu ký túc xá sinh viên rất đông vả lại lợi dụng việc quản lý lỏng lẻo của trường nên nhiều thành phần bất hảo ngoài xã hội như trộm cắp, ma túy, mãi dâm giả danh sinh viên trà trộn vào làm những việc phi pháp thành thử ra không riêng gì chị mà phần lớn sinh viên tự ra ngoài kiếm chỗ ở riêng để việc học tập của bản thân không bị ảnh hưởng.


Chị Thảo trong thời gian cai nghiện ma túy tại nhà thằng Đại ở Bà Rịa đã dan díu yêu đương ân ái cùng nó chính là con gái út trong số bốn người con của bác Thân, anh trai đầu đi hợp tác lao động ở Hàn quốc, cô gái kế đó lấy chồng ở quận 12 đến chị Thảo hiện đã từ bỏ được ma túy đi làm công nhân ở Bình Dương và cuối cùng là anh con trai út năm nay mười tám tuổi vừa tốt nghiệp Tú tài xong nhưng thi vào Đại học Bách khoa thì trượt.

Vợ bác qua đời cũng đã hơn một năm nay vì bệnh đột quỵ nên bác nhường lại căn nhà hai lầu khang trang, đầy đủ tiện nghi cho cậu út tên Vũ về Long An sống ẩn dật trong một trang trại nuôi hàu tại một xã vùng sâu, nghe cô cháu gái con của em trai mình điện thoại hỏi thăm sức khỏe đồng thời xin ra ở nhờ nhà bác thì bác rất vui vẻ sẵn lòng chấp thuận bởi vì bác thấy chỉ có mình thằng út ở đấy thật cô quạnh nay có thêm chị đến ở có gì đỡ đần cho nó thì còn gì bằng nữa!

Ngày chị chạy xe máy dọn đồ đến nhà bác tại khu phố 12, phường 1 quận 3 lúc 8 giờ sáng chủ nhật, chị thấy Vũ đứng chờ chị ngay cổng với dáng vẻ vui mừng rộn rã chẳng khác chi là đón một người thân quen trong gia đình đi xa trở về, nó lăng xăng phụ giúp chị đẩy xe vào sân rồi mang đồ đạc tư trang của chị lên lầu hai vào căn phòng của chị Ba nó ở trước khi lấy chồng mà nó đã quét dọn lại sạch sẽ chiều hôm qua đồng thời sắp xếp trang trí lại thật gọn gàng, trang nhã.

Chính vì vậy mà chị Nam chưa gì đã cảm thấy mến phục, ngưỡng mộ Vũ vì trong một thời gian dài đằng đẵng sống một mình trong căn nhà rông lớn như thế này lại là con trai mà nhà cửa ngăn nắp, sạch sẽ, tươm tất đâu vào đó chứ gặp người khác thì chắc bề bộn, ngổn ngang, lộn xộn chẳng khác chi nồi cháo heo rồi.

Sau khi dọn phòng xong, hai chị em chở nhau trên chiếc xe Dream của chị đi ăn sáng uống cafe rồi ra chợ mua thực phẩm về nấu bữa trưa mừng ngày hội ngộ bởi vì tuy là anh em con bác nhưng ít khi có dịp gặp gỡ tâm sự, nhớ không lầm cách đây tám năm, bác Thân có dẫn nó về Phước Hải chơi vào dịp Tết Nguyên đán khi ấy chị mới học lớp Chín còn nó thì lên mười và cả hai còn ngây ngô, khờ dại cùng thằng Đại bảy tuổi ra bãi biển chơi rượt bắt, hai thằng cãi nhau vì chuyện gì ấy rối ôm nhau vật lộn trên bờ khiến thằng nào thằng nấy cát đất lấm đầy quần áo.

Chị không khỏi kinh ngạc khi thấy Vũ đi chợ rất rành giá cả từng mặt hàng còn trả giá nghiệt ngã hơn cả một người đàn bà và khi về nó còn trổ tài nấu nướng một cách sành sỏi, điệu nghệ khiến chị phải phục lăn sát đất, chỉ nội hai món thôi đó là bánh mỳ dùng với thịt heo nấu giả cầy và bún vịt tiềm chị chỉ nếm thử thôi là đã biết ngon đến cỡ nào rồi chứ đừng nói chi đến chuyện ăn, vì nó là vai anh họ chú bác nên khi xưng hô chị gọi tên nó và xưng tên còn nó thì lại gọi bằng chị, xưng em ngọt xớt chính vì vậy qua hình ảnh nó chị càng lúc càng cảm thấy lối sống của nó chẳng khác chi thằng Đại ở Bà Rịa, chị thương thằng em ruột của mình bao nhiêu thì lại càng mến Vũ bấy nhiêu.

Qua một tháng, càng ngày chị càng nhận ra một tình cảm chân thành, thắm thiết ở nơi nó ưu ái dành cho chị chẳng khác chi chị là chị ruột của nó chứ không phải là con em họ người dưng nước lã, nó chăm sóc chị từng li từng tý xem ra còn nhiều hơn cả thằng Đại, đêm nào chị thức khuya học bài là nó lễ mễ pha cho chị một ly sữa nóng hột gà mang lên phòng cho chị.

Do vòi nước nóng trong phòng tắm bị hỏng mà chị Nam lại có thói quen tắm vào buổi tối nên tối nào như tối nào, nó đều tự động nấu một nồi nước nóng mang vào phòng tắm đặt sẵn đấy khiến chị thực sự cảm động không nói nên lời, có lúc chị nghĩ bậy là có khi nào Vũ có tình ý gì khác ngoài tình anh em họ với chị không và khi ấy, hai gò má chị cứ đỏ ửng lên.

Đêm nào cũng vậy, khi nó mang sữa lên nếu thấy chị rảnh rỗi thì ngồi nán lại trò chuyện với chị khoảng năm mười phút rồi về phòng của nó ngay cạnh bên phòng chị chứ ngoài ra nó chẳng hề có biểu hiện gì khác khiến cho chị phải hiểu nhầm, hiện giờ, chị thấy nó tuy mới vừa có kết quả thi Đại học nhưng nó vẫn cứ ngày đêm miệt mài đèn sách ôn luyện cho mùa thi năm sau còn đến những mười một tháng nữa lận chứ nó không hề ăn chơi lêu lỏng, hút xách hết vũ trường này đến club khác như đại bộ phận thanh niên Sài Gòn cùng lứa tuổi, phải nói rằng có chị ở chung nhà thì nó rất đỡ lo trong việc hỏi chị khi gặp những bài thi hóc búa.

Lẽ đương nhiên vì là một sinh viên giỏi của trường Y lúc đậu vào với số điểm khá cao vả lại là vai em họ thì chẳng nhẽ chị lại không giúp cho nó trong việc ôn lại kiến thức phổ thông coi sao được, chị tận tình giúp đỡ nó và chị thấy nó học rất sáng dạ chẳng qua là học tài thi phận mà thôi, lúc nào chị cũng động viên khuyến khích nó đừng buồn, đừng mặc cảm mong rằng mùa thi năm sau nó sẽ được trở thành sinh viên giống như chị đã bốn năm trời trải qua, một tháng rồi hai tháng, có thể chính xác chín mươi lăm phần trăm là tình cảm giữa hai chị em càng ngày càng khắng khít còn hơn cả chị em ruột thịt nhưng thể hiện một cách trong sáng chưa hề bị vẩn đục tí nào.

Về diện mạo, Vũ rất điển trai rất dễ lọt vào cặp mắt xanh của một cô gái nào đó bất kỳ trên đất phồn hoa đô thị, nó lại tranh thủ thời gian rảnh đi tập luyện thể hình, chơi bóng rổ với bạn bè cho nên nó đứng cao hơn chị nữa cái đầu, thân thể cường tráng cơ bắp trông thật ra dáng một thanh niên khỏe mạnh chứ không bủng beo như những thanh niên chỉ mãi lo ăn chơi trác táng, quậy phá thiên hạ, mỗi lần đi với nó ra đường, không ít người lầm tưởng là một cặp tình nhân xứng đôi vừa lứa tuy rằng nó không bao giờ lợi dụng chị bất cứ điều gì, lúc nào như lúc nào nó cũng chì xử sự với chị đúng mực như là một người em trai đối với chị gái của mình vậy.

Thấm thoát mới đó mà đã ba tháng, do chương trình năm cuối quá tải cho nên nhiều lúc muốn chạy về gặp gỡ, gần gũi thằng Đại chỉ một đêm thôi cũng chẳng thể nào được, đôi khi tối đến nằm trên giường thao thức, trằn trọc nhớ lại những lần yêu đương, ân ái với thằng em khiến cho chị không những không tài nào ngủ được trái lại chị cứ bâng khuâng, xao xuyến ao ước giá như có ai đó đang vuốt ve, mơn trớn thân thể chị tuy rằng chị chẳng phải là hạng gái dâm loàn trắc nết, vì vậy mà có lần chị thấy Vũ vào phòng chị yêu đương, ân ái với chị khi giật mình dậy thì mới hay mình đang nằm mơ, chị nhủ thầm rằng liệu rồi giấc mơ này có khi nào lại trở thành hiện thực hay không làm lòng chị thêm hoang mang, ngổn ngang trăm mối chẳng biết đường nào mà lần cho ra.

Bản tính chị Nam tuy dạn dĩ, bản lĩnh (chính vì vậy mà ở tập Phía trước là bầu trời, chị đã bình tĩnh giải cứu thằng em trai thoát khỏi tay một tên bắt cóc) nhưng dẫu sao thì cũng như những cô gái khác chị rất sợ rắn, sợ chuột và sợ gián, có lần đang tắm trong tình trạng khỏa thân toàn diện bất thình lình chị nhìn thấy có một con rắn mối màu xanh đen từ ngoài bò vào phòng tắm qua khe dưới cánh cửa, chị kinh hãi hét toáng lên rồi ngất đi vì quá đỗi sợ hãi.

Vũ đang nấu cơm trong bếp nghe tiếng chị la chẳng biết chi cả vội vàng lật đật chạy vào, tình cờ trông thấy chị lõa lồ thân thể nằm sóng xoải dưới sàn phòng tắm, tuy rất ngượng ngùng nhưng lúc ấy chẳng lẽ không cứu chị nên nó liền lấy khăn tắm tạm choàng cho chị rồi bế chị lên phòng.

Lần ấy, nó như một bảo mẫu sau khi lau khô người chị, nó lấy quần áo kể cả đồ lót mặc vào cho chị rồi lấy dầu xức cho chị, hồi lâu sau tỉnh lại lẽ đương nhiên rằng chị biết nó đã có cơ hội nhìn thấy hết người chị rồi dù chỉ là tình cờ nhưng chị cũng phải đỏ cả mặt lên, lí nhí cảm ơn nó, sau vụ ấy, nó dàng ván ép đóng chèn dưới cánh cửa phòng tắm thành thử ra không còn có con gì có thể bò vào được bên trong làm kinh động đến chị lúc chị vào tắm.

Thỉnh thoảng, chị Ba hay chị Thảo có về và hai chị này cũng tỏ ra rất vui vẻ, hòa nhã với cô em họ con chú của mình, mấy chị em mua đồ về nấu cùng ăn uống với nhau thực sự tình cảm rồi còn rủ nhau đi Đầm Sen, Suối Tiên chơi rất thú vị, hai chị nói với chị Nam là cứ việc ở nhà cùng Vũ có gì giúp nó ôn bài khỏi phải bận tâm lo nghĩ gì cả còn nó nếu có làm gì khiến chị phật lòng thì chị cũng thông cảm bỏ qua cho nó.

Lẽ đương nhiên rằng họ không thể nào ngờ trước được rằng không bao lâu nữa giữa chị Nam và Vũ bất chợt lại nảy sinh tình yêu nam nữ và cả hai đã trao thân gởi xác cho nhau trong một đêm tình nồng nàn, thắm thiết.

Một lần, lúc khoảng mười giờ đêm, tình cờ đi qua phòng Vũ, nhìn vào chị thấy máy vi tính để bàn của nó đang mở còn nó thì đã ngủ ngon trên giường, chị liền vào với ý định tắt máy cho bớt hao điện thì chị phát hiện ra nơi màn hình là một bộ phim cấp ba bốc lửa, chị không mấy ngạc nhiên cho lắm vì dẫu sao thì nó cũng đã lớn, sinh lý đã phát triển một cách ổn định bình thường cỡ như thằng Đại – em trai chị lúc mới mười một tuổi cũng đã tập tành xem mấy cái phim này rồi thì làm sao mà trách cứ được Vũ năm nay đã lên tuổi mười tám, chị lẳng lặng tắt máy vi tính rồi đi về phòng mình tiếp tục giấc ngủ.

Đến khoảng giữa tháng mười một, tự dưng chị thấy nó đâm ra hư hỏng vô cùng vì bữa chiếu ấy, nó không ăn cơm mà lặng lẽ đi bộ ra khỏi nhà cũng chẳng nói với chị là đi đâu đấy chính là lần đầu tiên kể từ ngày chị lên đây ở cho tới giờ chị mới thấy nó đổ đốn tác tệ đến thế vì mãi gần mười một giờ khuya chị vẫn còn thức để chờ mở cổng cho nó mới hay có hai người bạn chở nó về do nó uống rượu say mềm như trái chuối chín rục không còn biết trời trăng mây gió gì nữa cả, chị không la nó lời nào cả mà dẫu có la thì nó cũng chẳng nghe được, chị xăng tay áo lên chăm sóc nó suốt đến sáng hôm sau không tài nào chợp mắt nổi vì nó cứ liên tục nôn ra hết thức ăn rối tới nước, chị lau người giữ ấm xức dầu cho nó đến sáng chị đi mời ông y tá nhà cùng khu phố đên truyền vào cơ thể nó những ba chai đạm nó mới dần dần hồi phục lại.

Khi ấy chị mới nhẹ nhàng hỏi là vì sao lại uống rượu nhiều như vậy thì nó mới nói là hồi sáng qua bên quân sự phường có gửi giấy báo Nguyễn Lâm Hoài Vũ thi hành nghĩa vụ quân sự thời gian sau Tết Nguyên đán, vậy là giấc mơ bước vào được giảng đường Đại học của nó coi như là tan theo mây khói, nó buồn quá chẳng biết tâm sự cùng ai, liệu có ai có thể giúp nó được miễn lệnh nhập ngũ hay không thành thử nó liền mượn rượu giải sầu, do lần đầu tiên lại uống nhiều nên không kiểm soát được bản thân.

Chị liền động viên khuyên nhủ nó rằng tuổi nó hãy còn trẻ, việc thanh niên nhập ngũ là bổn phận công dân phải thi hành chứ không thoái thác chối bỏ được đâu, vả lại thời gian tại ngũ theo quy định hiện tại chỉ có mười tám tháng thôi, sau khi xuất ngũ nó vẫn còn có thời gian thi vào Đại học vẫn chưa muộn, bao nhiêu lời tốt đẹp, chân thành và đúng đắn chị đều nói hết với Vũ nhưng nó vẫn cứ không nghe trái lại nó còn nói rằng sẽ bỏ nhà đi bụi để trốn tránh lệnh, nếu không được nữa thì sẽ quyên sinh từ giã cõi đời này thôi.

Chị hốt hoảng bảo:

– Vũ đừng có nghĩ bậy làm liều! Nam không cho phép Vũ làm như vậy đâu!

– Mặc kệ em! Chị là gì của em? Em đã quyết định rồi, không ai cản được em đâu.

Chị Nam thấy tình thế khó xử liền lên phòng gọi điện thoại cho bác Thân, chị Ba và chị Thảo biết thì cả ba người đều nói rằng họ sẽ về khuyên nhũ nó cố gắng lên đường nhập ngũ, lần lượt bác rồi tới hai chị về nhà nói chuyện phải trái cũng như phân tích điều hơn lẽ thiệt cho nó nghe nhưng miệng nó thì cứ vâng vâng dạ dạ nói rằng nó sẽ nghe lời trái lại bố và hai chị của nó đâu có ngờ rằng đấy chẳng qua là một tấm bình phong mà nó dùng để che đậy những toan tính tiêu cực trong lòng nó không thể nào không thực hiện.

Chính vì thế nên sau khi bác trở về Long An còn hai chị nó cũng quay về với công việc bản thân họ, nó mới trở cờ rắp tâm làm theo những gì nó dự tính sẵn trong đầu óc, trước tiên nó bỏ nhà đi bụi sau khi để lại một mẩu giấy cho em họ ghi vội vài hàng chữ “Em không thể nào đi nghĩa vụ được! Em phải thi vào Đại học, chị đừng kiếm em làm gì cho tốn công hao sức”, chị nhủ thầm rằng nếu nó chống lệnh nhập ngũ thì địa phương cũng đâu có bao giờ chứng thực lý lịch cho nó thi Đại học, đấy chính là điều mà nó không nghĩ ra được.

Một ngày sau khi nó bỏ đi, chị tranh thủ thời gian rảnh lúc nào là chạy tới nhà mấy đứa bạn của nó để nhờ mấy đứa này truy lùng giùm chị tung tích nó hiện giờ ở đâu, cứ tối đến là chị chạy xe vòng vòng rồi vào một số vũ trường, club… may ra nó có ở mấy nơi nó không nhưng cả thảy đều bặt vô âm tín.

Vì vậy có lần suýt nữa là chị bị mấy tên lưu manh gài bẫy đưa chị vào nhà trọ làm nhục cũng may là nhờ có mấy anh dân phòng tình cờ phát hiện ra nên chị mới được dái cứu chứ nếu không thì có lẽ đêm đó chị đã bị cưỡng hiếp lần thứ hai rồi cũng nên mà không những một tên như lần trước chỉ có mình thằng Phú hiếp chị ở Bà Rịa mà còn rất nhiều thằng ma cô, du đãng khác nữa.

Vì tình cờ chị đến hỏi một thằng trong nhóm lúc thằng này đang đứng làm mặc rô cho một nhà trọ là có biết ai tên Vũ không thì thắng này nhanh nhảu chộp lấy, nói rằng Vũ lảm ở đây chị cứ vào nhà trọ chờ để nó đi gọi giùm cho, lúc tên lưu manh gọi điện cho khoảng 5 – 6 thằng khác tới thưởng thức “một con bò lạc” thì có mấy anh dân phòng tới, nó tưởng là bị động nên vội vàng tháo lui khi ấy chị mới hoảng hốt suýt nữa là chết giấc đi vì mình bị gài dính bẫy của bọn bất lương mà chẳng hề hay biết chi cả.

Hơn một tháng trời sống vò võ một thân một mình trong căn nhà thênh thang vì bố và hai chị nó khi nghe chị báo là nó bỏ nhà đi bụi rồi thì họ cả thảy đều ngao ngán nói rằng mặc kệ nó vả lại ai nấy đều có công việc riêng của họ nên lúc đầu còn có người lui tới riết rồi cũng chẳng có ai về hay gọi điện hỏi thăm tình hình nó nữa, chắc các bạn cũng thắc mắc vì sao chị Nam không gọi điện cho Vũ thì xin thưa rằng “số máy quý khách gọi đang tạm khóa, xin gọi số khác hay gọi lại sau” vậy đó làm sao mà chị lần ra được tung tích của thằng anh họ cơ chứ?

Bác Thân có lần gọi điện nói với chị rằng chị cứ yên tâm ở đấy lo chuyện học hành của chị sẵn trông coi nhà cửa giùm còn thằng con mất dạy của bác thì chị đừng có lo lắng tìm kiếm chi mà rước họa vào thân vì chị có kể lại cho bác về vụ chị bị bọn lưu manh lửa vào nhà trọ để… coi như là không có nó trên đời này vậy.

Mãi cho đến đúng vào đêm Noen thì bỗng dưng Vũ trở về vẫn khỏe mạnh, bình thường như lúc ở nhà và chị không dằn được lòng đã ôm chặt lấy nó khóc nức khóc nở, nghe chị nhắc lại chuyện đi tìm nó suýt nữa gặp nguy thì nó mới khóc, vừa vuốt tóc chị vừa xin lỗi chị đủ điều vì lỗi là do nó nên chị mới bị gặp phải đám côn đồ kia, nó nghĩ nếu chẳng may chị bị làm nhục thì chắc chắn nó sẽ ân hận suốt cả cuộc đời này không có gì có thể chuộc được lỗi lầm này.

Nó nói thời gian qua nó về Vũng Tàu đi làm cá cho nhà một người bạn lênh đênh trên biển cả tháng trời, vì qua hỏi thăm xã giao tình cờ nó biết bạn ấy sau Tết cũng đi thi hành lệnh nhập ngũ, bạn ấy nói đành phải gác lại chuyện ôn thi vào Đại học đi nghĩa vụ một năm rưỡi rồi sau đó thi cũng hãy còn chưa quá muộn, nghe vậy nên sau khi tàu trở về nó liền từ giã bạn trở về Sài Gòn đợi ăn Tết xong nó sẽ sẵn sàng lên đường tòng quân xây dựng quê hương, bảo vệ Tổ quốc không trốn không tránh nữa.

Nghe nó nói vậy, chị Nam vui mừng rộn rã xiết bao và hôm sau chị gọi điện báo tin cho bác Thân và hai chị của Vũ biết tình hình, nghe được cả ba người đều nói rằng khi nào nó đi thì họ sẽ về trước một ngày để tổ chức liên hoan tiễn nó lên đường thi hành nghĩa vụ quân sự một cách vẹn toàn, quãng thời gian ấy sao mà quá ngắn ngủi, quá nhanh chóng đối với nó còn chị do chẳng may bị sốt siêu vi nên chị cũng không về quê nhà Phước Hải sum họp với mẹ và em trai được mà đành phải ở lại thành phố trị bệnh chỉ gọi được điện thoại báo tin cho mẹ Phụng hay mà thôi.

Suốt mấy ngày đón Xuân, trong khi bạn bè ai nấy đều náo nức chào đón năm mới thì Vũ lại ở nhà phục vụ, hầu hạ chị từng chén cháo viên thuốc đến cả việc giúp chị lau mình, thay quần áo từ ngày hai lăm tháng Chạp đến ngày mùng ba, qua ngày mùng bốn, chị Nam mới khỏe mạnh trở lại và khi ấy chỉ còn mười một ngày nữa là anh họ chị sẽ lên đường nhập ngũ đúng vào ngày rằm tháng giêng, chị nhận thấy mỗi một ngày lúc này nó lại càng thêm tư lự buồn bã, chị cảm ơn nó đã không màng gì đến Tết mà dành thời gian chăm sóc bệnh tình cho chị và chị khuyên nó hãy cứ vui lên, đừng u sầu não nuột khiến chị muốn vui cũng chẳng vui được.

Nó vâng dạ và tỏ ra vẻ vui thiệt, chị cũng lấy làm mừng thầm sau đó thì tối nào cũng như tối nào, hai chị em đều rủ nhau đi chơi thật là vô tư, hồn nhiên, thoải mái như một cặp tình nhân, nhiều lúc quá đỗi tự nhiên, cả hai còn thân mật nắm tay nhau đi xem phim, ca nhạc, hát Karaoke chẳng khác chi tiên đồng tiên nữ yêu nhau từ kiếp trước vậy!

Đến ngày mười bốn là ngày mà bác Thân và chị Ba, chị Thảo hẹn sẽ về tiễn Vũ nhưng rốt cuộc bác do bị ho khạc ra máu nên chị Ba phải đi nuôi bác ở dưới Long An còn chị Thảo do chỗ làm bị mất một số tiền lớn nên phải ở lại cho công an làm việc chỉ có vài món quà và một số tiền gửi về cho thằng em lên đường nhập ngũ mà thôi.

Chiều hôm ấy, chỉ có mỗi một mình chị Nam đi cùng với nó ra phường tập trung nghe quân sự phường dặn dò rồi nhận quà của các đơn vị, ban ngành tài trợ chia sẻ sau đó tất cả mười lăm thanh niên của phường thi hành lệnh nhập ngũ năm này trong đó có Nguyễn Lâm Hoài Vũ được về nhà đêm cuối cùng đến năm giờ sáng mai trở ra phường lên xe giao quân tại quận đoàn thanh niên quận 3.

Đêm ấy, nó và chị rủ nhau chạy xe ra cầu Sài Gòn ngồi mãi đến hơn chín giờ mới về, nó đã nắm chặt tay chị hồi lâu như muốn nói lời từ biệt và chị cứ lặng yên để bàn tay mình trong bàn tay nó và cũng đêm ấy đến lúc ngồi trên xe lên đường nó vẫn cứ như là mình vừa mới trải qua một giấc mơ thì phải nhưng thực ra suốt cả đêm qua, nó không ngủ được tí nào cả mà cứ mãi thao thức để yêu đương, ân ái cùng chị rồi sau đó là chiếm đoạt thân thể chị một cách quá đỗi bất ngờ từ trước tới giờ nó chưa hề lần nào ao ước hay chạnh nghĩ tới.

Từ cầu Sài Gòn về nhà chẳng bao xa, chỉ khoảng mười phút là đến nơi, sau khi dắt xe vào nhà nó trở ra đóng cổng ngoài, khóa cửa trong cẩn thận rồi lên lầu trong lúc đó, chị cũng đã vào phòng thay áo, quần Jean bằng bộ đồ bộ bằng vải bông màu xanh chấm bông tròn trắng thật gọn gàng, xinh xắn, nó vào phòng nó nhưng vì chưa thấy buồn ngủ nên lần bước qua phòng chị, thấy chị đang giũ tấm drap trải chiếc giường nệm dày nó liền phụ giúp chị rồi lên tiếng:

– Chị buồn ngủ chưa? Em nói chuyện một chút, mai là hết có người để “tám” rồi!

– Đừng có nhờ Nam giúp Vũ trốn đi nghe?

– Thôi, em mà trốn là đã trốn mấy bữa nay rồi chứ đợi đến giờ này thì trốn làm gì nữa. Mai em đi rồi, chị nhớ hỏi chị Ba xem bệnh tình của bố em thế nào rồi điện cho em hay, em thật là buồn vì chẳng may lúc em sắp đi thì bồ lại đổ bệnh như vậy!

– Nam sẽ giúp Vũ chuyện ấy mà, Vũ cứ an tâm đi. Bác sẽ mau khỏe lại mà!

– Em hỏi chị chuyện này nghe, nếu ngày mai chị biết chỗ đóng quân của em rồi chị có đến thăm em không?

– Dĩ nhiên là có! Dù xa hay gần thì Nam cũng sẽ đi thăm Vũ hết!

– Thiệt không chị?

– Thiệt mà, ai lại nói dối Vũ làm gì? Thôi khuya rồi, Vũ về ngủ đi, ngày mai còn đi sớm nữa!

– Chị buồn ngủ rồi à?

– Chưa Vũ! Sợ Vũ buồn ngủ thôi!

– Vậy chị ngủ nhé, em về đây!

Vũ quày quả đi ra khỏi phòng chị Nam, chị đóng cửa phòng lại rồi bật quạt máy gắn tường rồi lên giường nằm nhưng vẫn chưa thả mùng xuống, chưa đầy năm phút sau thì lại nghe có tiếng gõ cửa biết ngay là anh họ chứ chẳng ai “trồng khoai đất này cả”, chị lên tiếng “cứ vào” nhưng chờ riết rồi chẳng thấy ai bước vào cả, lấy làm lạ, chị bước ra mở cửa ngó quanh quất thì chẳng thấy ai cả, cửa phòng nó bên cạnh lại đóng kín mít, chị tới gõ cửa phòng nó một hồi sau cánh cửa mở nó thò đầu ra hỏi:

– Ùa chị chưa ngủ hả? Có chuyện gì không chị?

– Mới vừa rồi em có qua gõ cửa phòng chị không?

– Không, em đang xếp quần áo cơ mà!

Nghe nó nói, chị Nam không khỏi lạnh toát cả người sởn cả tóc gáy vì trong nhà chỉ có nó thôi mà nó lại không gõ vậy thì ai gõ, chẳng lẽ là… ma hay sao, chị làm thinh chẳng nói chi cả lẳng lặng đi về phòng, nó đi theo chị và lúc chị quay lại nhìn nó với dáng vẻ sờ sọ nhưng lại chẳng dám nói ra thì bất chợt nó phá ra cười, vậy là chính nó đã bày trò giả ma nhát quỷ gõ cửa phòng chị rồi còn gì nữa.

Chị vừa cười vừa giận nhảy bổ đền đè nó xuống giường nệm, hai anh em cười thích chí ôm nhau vật lộn trên tấm nệm ấm êm mà chỉ một lát nữa thôi sẽ đệm hoa chúc của hai đứa, chị giật tóc nó làm nó la toáng lên.

– Sao Vũ dám nhát Nam hà?

– Em… xin lỗi! Tại chỉ còn tối nay thôi chứ mai có muốn giỡn cũng chẳng biết giỡn với ai?

Nghe nó nói, chị không khỏi chạnh lòng, hai anh em buông nhau ra rồi đỡ nhau ngồi dậy, một sự yên lặng bỗng chốc bao trùm lên gian phòng ngủ nhỏ bé, kín đáo, êm đềm khiến cho cả hai đều cùng cảm nhận được và lúc này Vũ và chị Nam lại phát hiện ra một điều ngẫu nhiên sao mà hai khuôn mặt họ kề sát vào nhau như thế này, hai ánh mắt nhìn nhau không chớp như muốn nói lên nhiều lời lẽ quan trọng hơn so với lúc bình thường rồi tiếp liền ngay sau đó bất chợt hai đôi môi tuy rằng không hẹn mà gặp gỡ khẽ chạm vào nhau như có một luồng điện cực kỳ mạnh mẽ và dữ dội lóe lên vô vàn tia hào quang chói lọi từ cõi mộng tình ái.

Thông tin truyện
Tên truyệnHai chị em
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Đụ chị gái, Thuốc kích dục, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện Sec, Truyện sex dài tập, Truyện sex phá trinh, Truyện sex tống tình
Ngày cập nhật24-11-2022 05:28:52
Truyện ngẫu nhiên
Mẹ chồng con dâu (Update phần 7) - Leysek
Kỹ sư tự truyện (Update phần 151) - Tại Hạ
Chạy trốn (Update phần 63)
Hoán mệnh (Update phần 105) - 69deluxe
Mẹ con cô giáo Thúy (Update phần 58)