Đóng QC

Dục Uyển

Phần 70
Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!

Cô nhi viện Bác Ái.


Lúc cô đến nơi là 5h kém 5 phút, bé Bin đã đứng ở ngoài cổng chờ cô. Con bé có trí nhớ rất là tốt, vừa thấy cô từ xa, nó đã lon ton chạy đến.

“Chị Uyển! Nhanh lên đi… sao chị lại đến trễ như vậy, anh đẹp trai đó sắp đi mất rồi” Bé Bin vừa nói, vừa lôi, vừa kéo Dục Uyển đi.

“Bin à! Chậm thôi em… rách áo chị mất, Bin…”

Vừa mới bước vào sân, Dục Uyển đã ngẩn người ra. Đây là cảnh tượng lãng mạng mà bất cứ bộ phim truyền nào cũng đều khai thác. Một soái ca đang ngồi trên tản đá, tay ôm đàn ghita, vừa hát vừa đánh đàn. Còn bọn trẻ thì xếp vòng tròn trên thảm cỏ, tay chống cằm và nghe đến độ say sưa.

Ánh nắng chiều tà đang rọi vào khuôn mặt của mỹ nam, độ chói sáng đó khiến cô không thể nào nhìn rõ mặt mũi của gã, nhưng giọng hát ngọt ngào và tiếng đàn ghita rất là hay. Dục Uyển nghe đến lạc mất hồn, trước giờ cô luôn là tính đồ trung thành của âm nhạc, mặc dù giọng hát của cô không được hay cho lắm.

“Chị Uyển! Có phải anh ấy rất đẹp trai không” Bin đứng dưới chân Dục Uyển, giật giật lấy làn váy của cô.

“Phải… rất hay…”

Dục Uyển cười ngu ngơ như cô ngốc. Hắn hát rất là hay, giọng hát của hắn như chạm vào trái tim của cô. Cô đã nghe rất nhiều ca sĩ nam hát, nhưng không có ai có được giọng hát ấm áp như hắn.

“Hay sao… không phải mà, em hỏi chị… anh ấy có đẹp trai không” Bin lắc đầu nhìn Dục Uyển, nhưng cô cứ như con ngốc.

“Chị Uyển! Anh ấy đang cười với chị kìa… có phải không, chị Uyển” Bin mừng quýt quáng kéo lấy váy của Dục Uyển.

Hắn cười với cô sao, nhưng lúc này Dục Uyển lại không thể cười nổi nữa. Khi mỹ nam đứng dậy, diện mạo của hắn, khuôn mặt của hắn làm cô chỉ biết há mồm.

“Tại sao là hắn…”

“Chị quen với anh đẹp trai đó sao” Bin ngẩng đầu lên nhìn Dục Uyển.

Trái đất này tại sao lại nhỏ hẹp như vậy, đi đâu cô cũng gặp anh em họ. Nhưng người có nụ cười dịu dàng và thái độ hiền hòa này là hắn sao, một kẻ lạnh lùng độc đoán mà cô biết, đâu mới thật sự là hắn.

Hoắc Luật đặt cây đàn ghita xuống, rồi đứng dậy mỉm cười với bọn trẻ…

Cô nhi viện Bác Aí là nơi mà Mạn Ni được Hoắc gia nhận nuôi. Lúc nhỏ, vào mỗi cuối tuần Mạn Ni đều xin Lữ Trị cho mình quay về cô nhi viện một lần, và lần nào Hoắc Luật cũng đòi đi theo, dần dần trở thành thói quen lúc trưởng thành của họ. Nhưng từ khi Hoắc Mạn Ni gả vào Tống gia, đã một năm cô ta không đến cô nhi viện.

Nhưng đã trở thành thói quen thì khó mà bỏ được, nên mỗi cuối tuần Hoắc Luật vẫn hay đến cô nhi viện, nhưng gần đây hắn lại đến thường xuyên hơn.

“Tiểu Uyển! Con đến rồi sao… mau lại đây” Viện Trưởng nhìn thấy Dục Uyển từ xa, đã kéo cô lại giới thiệu với Hoắc Luật.

“Đây là người mà cô hay nói với con… Hoắc Luật thiếu gia, cậu ấy rất tốt bụng, tuần nào cũng đến đây chơi với bọn trẻ”

“Hoắc Luật thiếu gia! Đây là Tiểu Uyển, con bé cũng giống như cậu là người rất là tốt bụng, ngày nào nó cũng đến đây…”

Viện Trưởng lên tiếng, sau lời giới thiệu của bà, Hoắc Luật và Dục Uyển vẫn đứng yên nhìn nhau, hắn nhếch miệng cười, còn Dục Uyển lại cười không nổi. Không giống với thái độ của hai kẻ lạ mặt lần đầu tiên gặp nhau.

“Hai người quen biết nhau sao…” Viện trưởng lên tiếng.

“Phải! Nó là em gái của con”

Lúc Hoắc Luật vừa nhìn thấy bức tranh đại gia đình của bọn trẻ, treo khắp trên tường. Hắn có cảm giác quen mặt, đặc biệt ấn tượng với một người, có mái tóc đen dài, chiều cao nổi bật, và nguyên cục màu đỏ in trên mặt.

Bọn nhóc gọi cô ta là “Chị Uyển” càng làm cho Hoắc Luật thấy hiếu kỳ. Nên mới nán lại tới giờ, vì muốn biết “Chị Uyển” và “Hoắc Dục Uyển” mà hắn biết, liệu có phải là một người.

… Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: https://truyensexngan.com

Sau khi rời khỏi cô nhi viện, Hoắc Luật đã chở Dục Uyển về Hoắc gia. Trong bầu không khí yên lặng không ai lên tiếng, suốt chặn đường dài.

“Reng… ng…”

Tiếng chuông điện thoại của Hoắc Luật bất ngờ rung lên, nhưng hắn hình như không có ý định nhấc máy.

“Mày đến đó được bao lâu rồi” Hoắc Luật lên tiếng.

“Khoảng một tuần” Cô trả lời.

“Tại sao đến đó” Hoắc Luật lại hỏi tiếp.

Dục Uyển quay sang nhìn Hoắc Luật, theo như hiểu biết ít ỏi của cô, Hoắc Luật không phải là hạng người thích mò mò chuyện của người khác. Nhưng tại sao hắn lại hỏi nhiều như vậy. Khóe miệngcủa Hoắc Luật hơi nhếch lên, từ góc độ này Dục Uyển không rõ, có phải hắn vừa cười với cô hay là không.

“Không tại sao cả… thích thì đến thôi”

“Reng… reng… reng…”

Tiếng chuông điện thoại lại cứ rung liên tục.

“Có cần tôi giúp anh nghe điện thoại…” Cô thấy Hoắc Luật đang lái xe nên không tiện nghe máy, với sự kiên nhẫn của người gọi mà cô cảm nhân được nãy giờ, Dục Uyển nghĩ nếu Hoắc Luật không nghe máy, thì nó nhất định sẽ rung mãi.

“Tùy mày” Hắn lên tiếng.

Dục Uyển với tay về phía trước, cầm cái điện thoại đang đặt trước mặt của Hoắc Luật lên nghe.

“Alo…”

“Cô là ai…” giọng nam bên kia lên tiếng.

“Tôi… tôi là Hoắc Dục Uyển”

“Dục Uyển sao… Luật có bên cạnh em không, bảo nó mau đến Vũ trường Hoàng Hậu… anh đang chờ nó”

“Cụp!!” Người bên kia tắt máy, Dục Uyển đặt điện thoại về lại chỗ cũ.

“Là ai gọi điện” Hắn hỏi.

“Lữ Phóng, anh họ của anh thì phải… anh ta nói đang chờ anh ở Vũ Trường Hoàng Hậu, bảo anh mau đến đó”

“Vèo… o…”

Hoắc Luật lập tức quay ngược đầu xe lại, chuyển hướng lái. Hắn không về Hoắc gia nữa mà đến Vũ Trường Hoàng hậu.

“Anh muốn đi đâu, không phải về Hoắc gia sao…” Vì hắn quay đầu xe quá gấp, Dục Uyển bị nghiên mạnh ra khỏi chỗ ngồi, nên sợ hãi hét lên.

“Đến vũ Trường Hoàng hậu”

“Không phải anh nên đưa tôi về nhà trước sao, anh đi gặp anh họ của anh, dẫn tôi theo làm gì”

“Trước đây không phải mày rất hứng thú đến những bữa tiệc như vậy sao… tao dẫn mày đi”

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219
Thông tin truyện
Tên truyệnDục Uyển
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện Sec, Truyện sex dài tập, Truyện tiên hiệp
Ngày cập nhật23-11-2022 01:48:01
Truyện ngẫu nhiên
Cô bạn thân (Update phần 2)
Hai con dâm nữ (Update phần 2)
Khuyết (Update phần 10)