Đóng QC

Dục Uyển

Phần 197
Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!

“Viên đạn này là của đứa nào?”


Trước mặt mọi người là một ông lão tóc hoa râm, khuôn mặt cau có đang ngồi bệ vệ trên cao. Bốn người họ đều đang quỳ dưới đất, ngoan ngoãn như những đứa trẻ. Hợi miệng rộng và cả ba anh em họ Từ.

Ngồi bên hàng ghế trái là Bồ gia của Bạch bang, lão đang thông thả uống trà.

Viên đạn chủ đảo đang nói đến chính là được lấy ra từ người của Hoắc Khiêm trước đó. Sau khi lật tung cả Á Lạp Tân vẫn không tìm ra được tung tích của hắn, đám người của Bạch Ngạn Tổ đã đổ bộ lên Đảo Chết.

“Cha! Viên đạn đó đâu có khắc tên… câu hỏi khó như vậy, làm sao con biết câu trả lời.” Hợi miệng rộng nhăn nhó lên tiếng, phải hiểu nổi khổ cho người nhiều mỡ, nặng gần cả trăm cân phải quỳ gối không phải là dễ dàng cho gã.

Lâu lâu bọn họ mới thấy anh Hợi phát ngôn được một câu đầy trí tuệ, ba anh em họ Từ cũng đồng tâm gật đầu.

Nói rất đúng, có lẽ câu hỏi mình đưa ra quá khó, nên chủ đảo đã đổi ngay câu hỏi khác.

“Vậy tao sẽ hỏi đơn giản hơn… là mày được thuê đi ám sát đại thiếu gia của Hoắc thị, đúng không?”

“Cha đùa sao… không phải con.” Câu hỏi này thì đơn giản dễ hiểu, nên Hợi miệng rộng đã có thể trả lời ngay tức khắc.

Không như ba anh em họ Từ thường xuyên ra ngoài mỗi tháng, nên Hợi miệng rộng không có ấn tượng, hay biết gì về lai lịch lẫy lừng của “Hoắc đại thiếu gia” mà cha già vừa nhắc tên. Thằng đó cao to mập ốm thế nào, gã còn không biết làm sao đi ám sát đây.

“Không phải mày thật sao?”

“Không phải con… con xin thề.” Hợi miệng rộng gian nan bật dậy, đưa tay lên trời.

“Vậy cả tháng nay mày đã đi đâu, tại sao tao không nhìn thấy mặt mày?” Chuyện ba anh em họ Từ và Hợi miệng rộng cá cược vẫn chưa đến tai của Đảo chủ, nên ông không hề biết về sự thua thảm hại của con trai mình.

“Con… con…” Dù mất mặt với tất cả người trên Đảo, anh Hợi cũng không muốn bị cha già coi thường thêm, nhưng gắng dữ lắm cũng không thể đưa ra một lý do dễ nghe.

“Mà tại sao cha chỉ hỏi có mình con, không hỏi ba thằng này, bọn nó thường xuyên ra bên ngoài, muốn ám sát ai dễ như lật bàn tay… cha cũng khen chúng nó lợi hại.” Hợi miệng rộng ấm ức chỉ tay sang ba anh em họ Từ.

Trong vài năm trở lại đây thì danh tiếng của Đảo Chết lại nổi lên rất nhanh, bởi vì những tay sát thủ đáng sợ. Bọn họ nhìn tiền không nhìn người, mặc kệ người đó là con ông cháu cha hay là ai. Chỉ cần ra giá cao, thì họ đều giải quyết tất. Nhưng đó chỉ là lời đồn thổi bên ngoài, chưa lần nào đến tai những người trên Đảo Chết.

Nên Đảo Chủ vẫn không hay biết gì, đột nhiên lại có bạn già đến thăm. Nhưng sau nhiều năm không gặp mặt, Bồ gia lại đưa cho ông một viên đạn và kèm theo một vấn đề hốc búa.

Không được phép sử dụng súng trên đảo, đó là luật lệ nhưng mọi người có thể cất giữ súng để tự vệ. Và loại đạn đặc biệt này trên đảo không phải hàng hiếm, bất cứ ai cũng có thể có được. Trong số người mà ông nhìn thấy từng sở hữu nó, chính là bốn thằng con trai của mình.

“Ba đứa nghĩ sao về chuyện này?” Đảo chủ nhìn sang ba anh em họ Từ.

“Cha! Chuyện này… con nghĩ…”

Mọi người đều nói Đảo Chết một đi không về, cái nôi của tội phạm, nơi bất trị mà chính phủ phải bó tay, đó là những định nghĩa mà mọi người mặc định cho Đảo Chết.

Nhưng thật oan thay cho nó. Bởi vì người tìm đến nơi này đều là những lãng tử quay đầu. Họ muốn có cuộc sống yên ổn, tránh xa với thế giới bên ngoài, nên mới có hiểu lầm là không ai có thể rời khỏi khi đã đặt chân lên Đảo Chết. Bởi vì căn bản bọn họ không muốn rời khỏi đó thì ai mà ép được.

Thêm vào cái quá khứ lẫy lừng và chiến tích phạm tội trước đây, nên dù họ muốn bắt đầu lại vẫn không tránh được ánh mắt dè chừng của người xung quanh. Họ cần một nơi thuộc về mình, nơi có những con người sẽ nhìn họ với ánh mắt bình thường như bao người khác. Họ đã tìm được, đó chính là Đảo Chết, rồi một truyền mười, mười truyền trăm. Nên khi những anh Đại chị Cả khác muốn hoàn lương đều kéo đến đây sinh sống, vì vậy mới có thêm một định nghĩa khác về Đảo Chết, cái nôi của tội phạm, nơi bất trị của chính phủ.

Nhưng không có nghĩa là tất cả người trên Đảo Chết đều muốn sự bình yên nhàm chán đến tẻ nhạt này, với những kẻ từ nhỏ đã lớn lên trên Đảo chết thì suy nghĩ của họ lại khác. Như ba anh em họ Từ, không thích an phận, họ muốn một cuộc sống sôi nổi và máu me. Khiến cho tất cả mọi người phải run rẩy khi nghĩ ngay đến Đảo Chết. Nhưng dưới sự “trị vì” của cha nuôi thì họ chỉ có thể làm việc đó trong âm thầm lặng lẽ, cho tới lúc họ trở thành người nắm giữ Đảo Chết thì sẽ khác. Cho nên chuyện họ được thuê đi ám sát Hoắc Khiêm vẫn phải giữ bí mật.

“Cha! Người bên ngoài có thể đã hiểu sai về chúng ta, nhưng cha phải hiểu rõ… không ai trên đảo có khả năng làm chuyện này.”

“Loại đạn này không chỉ riêng Đảo Chết mà người bên ngoài đều có thể sử dụng… nếu muốn truy ra ai là chủ nhân của nó, con nghĩ bọn họ nên bắt tay từ bên ngoài, không phải là ở đây.”

Sau khi nghe ba anh em họ Từ nói xong, thì Đảo chủ quay sang nhìn bạn già. Vì câu nói vừa rồi cũng là đáp án cho vấn đề hốc búa mà Bồ gia đưa ra.

“Lão Bồ! Ông cũng nghe rồ… không chỉ người trên Đảo Chết mới có loại đạn này, nếu ông muốn bắt hung thủ thì đã đến nhầm chỗ… vì ở đây không có người ông cần tìm.”

Bồ gia đương nhiên biết điều đó, nếu không, ông cũng không đợi tới bây giờ mới tìm đến đây. Nhưng vì đã đảo ngược cả thế giới bên ngoài vẫn không chút tin tức.

“Còn về chuyện nhị tiểu thư của Trình gia… tôi rất lấy làm tiếc, tôi sẽ cho người chăm sóc thật tốt cô ta, ông không phải lo.”

“Xin lỗi đã làm phiền… đợi sau khi cơn bão này kết thúc, tôi sẽ đưa Trình tiểu thư rời khỏi đây… trong mấy ngày này tôi sẽ ở lại trên đảo, nếu có tin tức của Hoắc thiếu gia, mong ông báo cho tôi biết.”

Sự có mặt của Bồ gia trên đảo là nổi lo ngại cho ba anh em họ Từ. Nếu để ông ta tìm thấy Hoắc Khiêm thì chuyện họ đã làm sẽ bại lộ. Thủ tiêu diệt khẩu, giết người đốt xác là không thể, bởi vì hiện tại Hoắc Khiêm lẫn Dục Uyển đang trong sự bảo hộ của “con heo mập đó”. Cho nên trong mấy ngày này, việc họ có thể làm là giấu Hoắc Khiêm thật kỹ.

… Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: https://truyensexngan.com

“Yên tâm, bọn này sẽ không làm hại hai người… nhưng nếu cô không biết giữ mồm, nói lung tung với con heo mập đó thì không gì đảm bảo… cô và thằng khùng này sẽ còn mạng rời khỏi đảo.”

Đó là lời cảnh báo đầy ám ảnh mà Dục Uyển mất ngủ cả đêm. Lo lắng cho số phận của mình trong vài ngày tới, rơi vào tay sói hay cọp đều thảm như nhau. Cách tốt nhất chính là rời khỏi đây.

Cửa trong không khóa, nhưng cổng thì chốt rất kỹ từ bên ngoài, tường cũng cao đến năm sáu mét. Cô phải làm sao…

Trong khi Dục Uyển đang vò đầu bức tóc ở ngoài sân, thì Khiêm ngốc lại vô tư xem ti vi trong nhà. Đây là lần đầu tiên từ khi lên đảo, hắn không đeo bám Dục Uyển. Sức hút mãnh liệt nào đã làm được điều đó.

Có lẽ chính là vẻ đẹp thiên sứ, lung linh chói mắt của chàng thiếu niên trong bộ vest trắng, như chàng hoàng tử trong buổi tiệc đính hôn của chính mình. Vẻ đẹp đó quen thuộc một cách khó hiểu, đến mức Khiêm ngốc phải đưa cả hai tay lên chạm vào màn hình Tivi, cố gắng để nhớ xem hắn đã gặp người này ở đâu. Và còn những người xung quanh nữa, hắn có cảm giác như đã từng gặp họ.

Trên sóng truyền hình, đang phát lại tin tức lể đính hôn của hai đại gia tộc lớn Hoắc – Trình, tam thiếu gia Hoắc Phi và Nhị tiểu thư của Trịnh gia, Phi Yến. Nhưng tại sao đã qua mấy ngày, nó vẫn còn hot, phải đến mức phát lại.

“Xin lỗi mọi người… buổi lể đính hôn phải tạm hủy bỏ, cáo lỗi với mọi người.” Trên khán đài, Trình tổng và Trình phu nhân đang cúi đầu xin lỗi với tất cả quan khách có mặt tại hội trường lớn.

Đó chính là nguyên nhân…

Sau phát ngôn gây sốc của Trình tổng, thì tất cả quan khách bên dưới đều nháo nhào. Họ bàn tán và truyền tai nhau, đưa ra những suy đoán vì sao một buổi đính hôn tốt đẹp như vậy phải hủy bỏ. Trong tất cả những lời phỏng đoán đó, đã lọt ra một đáp án chính xác.

Là nhị tiểu thư của Trịnh gia đã biến mất trước khi buổi lể bắt đầu, và để lại một phong thư trên bàn. Đó cũng chính là lá thư Hoắc Phi đang cầm trên tay. Vẻ mặt xanh xao tiều tụy và bộ dạng thiếu sức sống của Hoắc Phi trên sóng truyền hình đã được kí giả quay cận cảnh, rõ đến mức khiến cho Khiêm ngốc cảm thấy đau lòng. Hắn đưa tay lên vuốt ve cái ti vi.

“Đừng khóc… đừng khóc.”

Dục Uyển từ ngoài sân bước vào thì đứng hình ngay lập tức. Chứng kiến toàn cảnh Hoắc Khiêm hai tay ôm lấy cái ti vi vào người, còn dỗ dành cái ti vi đừng khóc. Cảm xúc duy nhất của cô lúc này là choáng.

“Đừng khóc… đừng khóc nha.”

Cô rất muốn nói, Khiêm à! Cái ti vi không biết khóc đâu, nhưng tôi thì có. Bệnh của anh thật sự nặng lắm rồi.

“Hoắc Khiêm! Anh đang xem cái gì?”

“Khóc… cậu ấy sắp khóc rồi.”

Hoắc Khiêm xoay người lại nhìn Dục Uyển, nhưng lúc cô đi tới trước cái tivi thì nó lại chuyển sang chương trình hài kịch, khác giả đang cười ngã cười nghiên vì màn đối đáp quá hài hước của hai diễn viên.

“Đó là cười, không phải khóc.”

“Không mà… anh nhìn thấy cậu ấy khóc.”

Trong lúc Dục Uyển và Hoắc Khiêm đang tranh luận vấn đề khóc, cười. Thì âm thanh mở khóa từ bên ngoài vọng vào. Hợi đại ca và đám đàn em của gã bước vào, còn mang theo rất nhiều thức ăn đặt lên bàn.

“Bạn tốt! Qua ăn cơm.”Hợi miệng vừa cười vừa vẫy tay, gọi Hoắc Khiêm lại ăn cơm.

“Cơm… cơm…”

Hoắc Khiêm đương nhiên là hớn hở chạy đến, cầm đũa ngồi ngay xuống bàn. Quan hệ hữu nghị giữa hai người này đã tiến xa hơn trong tưởng tượng của cô. Nhưng Dục Uyển biết Hợi miệng rộng ân cần tử tế là có mục đích.

“Ân oán giữa hai người và ba anh em họ Từ là thế nào? Cho tôi biết… tôi sẽ thả hai người ra.”

Hợi miệng rộng quyết tâm muốn nắm được cái thóp của ba anh em họ Từ, nên đối xử rất tử tế với Dục Uyển và Hoắc Khiêm.

Lời đe dọa của mấy anh em họ Từ vẫn còn bên tai, và ông chú mập này là người thế nào, mục đích của ông ta là gì. Cô hoàn toàn không biết. Nếu bây giờ nói ra lai lịch của Hoắc Khiêm, liệu ông ta có làm chuyện gì bất lợi với hắn.

Sau khi đấu tranh tư tưởng, Dục Uyển đã quyết định không nói, còn diễn một vở kịch rất cảm động cho anh Hợi xem.

“Thật ra… ba người đó vì nhìn thấy tôi xinh xắn động lòng, nên muốn… muốn… giở trò đòi bại… hu… u…” Dục Uyển nghẹn ngào nức nở, vừ khóc vừa nhìn Hoắc Khiêm.

“Vì muốn bảo vệ tôi khỏi nanh vuốt của ba tên háo sắc mà anh ấy đã đánh nhau với chúng… bọn họ đã khiến anh ấy trở nên khờ khạo, nhưng vẫn không chịu buông tha chúng tôi… hu… u…”

Hợi miệng rộng hoàn toàn tin tưởng câu chuyện do Dục Uyển thêu dệt ra. Vì cũng là đàn ông, nên hiểu cảm giác của đàn ông khi nhìn thấy gái đẹp. Lần đầu tiên gã nhìn thấy Dục Uyển cũng chỉ muốn đè cô xuống, nghĩ ngay đến chuyện làm tình.

“Sinh ra làm con gái đã là thiệt thòi, có chút nhan sắc lại càng thiệt thòi hơn người khác… tôi không nghĩ vì khuôn mặt này, lại hại anh ấy thành ra bộ dạng khờ khạo này… hu… hu…”

“Được rồi… được rồi… đừng có khóc nữa, ăn đi… hai người mau ăn đi.”

Nhìn thấy Dục Uyển kêu gào vật vả, Hợi miệng rộng cũng cảm thấy bối rối. Gã đẩy dĩa thức ăn đến ngay trước mặt của Dục Uyển, để ngăn tiếng khóc của cô lại.

Không biết do tên này quá ngu, hay cô đóng kịch quá giỏi, lại dễ dàng mắc lừa. Dục Uyển cười thầm trong bụng, cảm giác thành tựu đang trào dâng trong huyết quản, nhưng chỉ vì một dĩa thức ăn đặt trước mặt mà phá hỏng tất cả.

“Uạ… ụa…”

Vừa nhìn thấy dĩa cá thì Dục Uyển đã bụm miệng nôn ngay lập tức. Gần đây cô không biết bị làm sao, chỉ cần ngửi thấy mùi tanh của cá, là tất cả thức ăn đang nằm yên trong bụng đều muốn dội ngược ra ngoài bằng đường miệng.

“Uyển! Nước… uống nước”

Hoắc Khiêm hốt hoảng buông đũa muỗng, lập tức đi rót nước cho cô uống. Sau khi uống ly nước của hắn, Dục Uyển đã cảm thấy tốt hơn, không còn nôn tiếp.

“Sao lại giống mấy bà cô hay ốm nghén… cô có sao không?”

Lời nói vô tình của Hợi miệng rộng, đã dọa sợ Dục Uyển, khi cô nghĩ đến vấn đề nhạy cảm hàng tháng của mình, lâu rồi nó không đến thăm cô, lần cuối cùng cô nhớ chính là…

Dục Uyển hốt hoảng ngẩn đầu nhìn Hoắc Khiêm. Cô trúng số độc đắc rồi…

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219
Thông tin truyện
Tên truyệnDục Uyển
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện Sec, Truyện sex dài tập, Truyện tiên hiệp
Ngày cập nhật23-11-2022 01:48:01
Truyện ngẫu nhiên
Cô thôn nữ (Update phần 3)
Mẹ vợ tôi (Update phần 3)