Đóng QC

Dục Uyển

Phần 187
Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!

“Xin lỗi thiếu gia! Tôi ngủ quên… ba mươi phút nữa, tôi sẽ đem xe qua đón cậu.”


Bên phía Tiểu Cường, tại một chung cư tập thể, cách Xóm Miễu vài trăm mét.

Hoắc Khiêm vừa cúp điện thoại, thì Tiểu Cường đã lao ra khỏi nhà. Với bộ dạng xộc xệch, tóc chưa kịp chải, cúc áo chưa cài xong. Bởi vì quá vội nên vừa ra khỏi cửa thì hắn đã vô ý mà tông mạnh vào một bà cụ.

“Tôi xin lỗi… bà có sao?”

“Cậu… cậu… Tiểu Cường đúng không?”

Thì ra là người quen cũ ở chung cư Xóm Miễu, Dì Từ sống ở căn hộ đối diện căn hộ của bà nội hắn trước đây. Bà cụ bị lẫn nhiều năm, người trong chung cư điều biết, nói trước quên sau, nhưng có chuyện bà không bao giờ quên chính là nhận ra Tiểu Cường.

“Tiểu Cường! Cậu về thật là tốt, nếu bà nội cậu biết cậu còn sống nhất định rất vui, mau vào trong nhà, lâu rồi tôi cũng không gặp bà nội của cậu, gần đây bà cậu có khỏe không?”

“Rất khỏe… cảm ơn dì”

Dù bà nội hắn mất đã được mấy tháng nhưng Tiểu Cường vẫn chưa quen với việc đó, rất khó để hắn mở miệng thừa nhận là bà mình đã chết với người khác. Hắn cũng rơi vào trường hợp tương tự, cũng chỉ biết mỉm cười và lặng lẽ rời đi. Khi nhắc đến bà nội là chạm đến nổi đau chưa thể nguôi trong lòng hắn. Với lại Dì Từ bị bệnh, có nói thật đi chăng nữa, thì mấy tiếng sau lại quên ngay.

“Bọn người của Hoắc thị đúng thật quá đáng, tại sao có thể nói cậu đã chết… lúc đó bà nội cậu nghe xong rất sốc… đến khi gã Lưu trợ lý gì đó, đưa giấy chứng tử của cậu ra thì bà ấy đã ngất xỉu, thật cũng không hiểu nổi… cậu còn sống sờ sờ đó, thì giấy chứng tử lấy đâu ra?”

Tiểu Cường bất động nhìn Dì Từ, chuyện gì đang diễn ra… bà nội, giấy chứng tử, hắn chết…

Dì Từ tuy bị lẫn nhưng không thể nào biết đến sự tồn tại của Lưu trợ lý. Nếu hắn ta chưa từng xuất hiện ở chung cư xóm Miễu.

“Dì Từ! Dì nói… Lưu trợ lý của Hoắc thị, mang giấy chứng tử của tôi đưa cho bà nội?”

“Phải! Hôm đó tôi cũng có mặt… cậu cũng biết, tôi đâu có biết chữ cũng không rõ trong tờ giấy đó viết những gì, nhưng bà nội cậu thì biết chữ đúng không… biết tin cậu chết, làm sao chịu nổi… suốt cả đêm đó chắc là không ngủ được, nên sáng hôm sau đã nài nỉ tôi mua cho bà ấy mấy vỉ thuốc ngủ.”

“Cậu cũng hiểu… thuốc ngủ không thể tùy tiện mua được bên ngoài, nếu không phải cháu gái tôi làm việc trong bệnh viện, thì…”

Bầu trời như sụp đổ dưới chân hắn, đầu óc bấn loạn, Tiểu Cường chỉ biết gục ngã dưới đất. Không đợi dì Từ nói xong thì hắn đã gào khóc như người quẩn trí.

“Nội ơi… nội…”

Bà nội hắn qua đời chính là vì mấy viên thuốc ngủ đó. Hắn đã sống trong ân hận và tự trách bản thân vì sự bất hiếu của mình, không thể chăm sóc tốt bà nội. Nhưng thật không ngờ, nội hắn lại có ý định tự tử. Hoắc thị vì muốn hộ gia đình ở Xóm Miễu sớm dọn đi, đã giở mọi thủ đoạn xấu xa. Những lời lẽ này hắn đã nghe rất nhiều, nhưng không bao giờ tin. Vì trong lòng hắn Hoắc Khiêm luôn là người tốt.

“Hoắc Khiêm! Tại sao cậu có thể làm như vậy với tôi?”

Sau khi đặt trọn cả tình yêu đơn phương vào một người, tin tưởng tuyệt đối, nhưng giờ phát hiện ra, kẻ đó lại là hung thủ hại chết bà nội mình, tâm trạng của Tiểu Cương đã rơi vào đáy sâu của vực thẩm đen tối. Hắn phải làm sao để không hổ thẹn với bà nội đã mất và giữ nguyên vẹn tình cảm giành cho Hoắc Khiêm.

… Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: https://truyensexngan.com

“Một đám vô dụng! Khả năng của các người chỉ có như vậy?”

Tiếng quát mắng của người đàn ông vừa dứt, không gian chưa một lần lắng động thì một âm thanh dữ dội khác tiếp bước, vọng ra từ đằng sau cánh cửa.

Trong căn phòng trọ cũ kỹ tại một khu chung cư ổ chuột.

Một gã đàn ông đầu trọc với chiếc áo thun ba lỗ màu đen, khoe khoang tất cả cơ bắp lực lưỡng và hai cánh tay đầy hình xăm của gã. Vẻ mặt đầy giận dữ, nghiến chặt răng và bật dậy, người như gã không quen với những hành động lịch sự hay nói năng nhỏ nhẹ với bất kỳ ai. Tức là phải bộc phát, mà giận thì phải hành động.

Lật bàn đá ghế chính là việc gã đang làm.

“M* nó!”

“Rầm…”

“Ầm…”

Không còn vật ngăn cách nào, gã thẳng tiến đến chỗ người thanh niên, hai tay túm lấy cổ áo xách lên.

“Nói lại một lần nữa?”

Không hề tỏ ra sợ hãi hay khiếp nhược trước người cao lớn gấp rưỡi mình, những kẻ được mệnh danh bạn của tử thần, sát thủ Đảo Chết mà hắn đã thuê để lấy mạng Hoắc Khiêm. Dương Phàm nhếch miệng cười, giọng điệu và thái độ đầy thách thức, hắn nghênh mặt lên nhìn gã đầu trọc.

“Một lũ rách việc, vô tích sự… ba người lại không thể giết được một tên nhóc miệng còn hôi sữa, vậy phải gọi thế nào cho đúng?”

“Đừng nghĩ đã bỏ tiền ra là có thể sỉ nhục bọn này, có tin… tôi bắn chết cậu ngay tại đây.” Gã tức giận rút khẩu súng trong túi ra, chĩa vào đầu của Dương Phàm, sự ngông cuồng của Dương Phàm đã chạm tới giới hạn của gã.

Mặc dù nồng nặc mùi thuốc súng và khẩu súng của gã đang nhắm vào bán cầu não trái của hắn. Tùy thời có thể bắn bất cứ lúc nào, nếu Dương Phàm còn tiếp tục thách thức tính chịu đựng của gã, điều đó đã quá hiển nhiên. Nhưng Dương thiếu gia vẫn không vì vậy thay đổi khẩu khí của mình.

“Cho tôi thấy khả năng đó của anh, đừng chỉ nói mà không thể làm được.”

Dương Phàm không còn quan trọng cái chết, với hắn không còn gì để mất. Cha hắn vẫn đang hôn mê trong bệnh viện, sống hay chết với ông chỉ là khái niệm vì căn bản chẳng khác gì nhau. Dương thị lại rơi vào tay của Hoắc thị, sự quyết định không còn nằm trong tay hắn. Hàng ngày đến công ty phải đối mặt với thị phi, hắn chán việc phải nghe thấy những lời vô bổ của bọn giả nhân giả nghĩa xung quanh.

Tất cả chỉ vì tên nhóc Hoắc Khiêm đó.

“Bỏ súng xuống!”

Tiếng hét của một gã khác vang lên, tên tóc dài từ trong phòng bước ra. Người này có vẽ tử tế hơn kẻ đầu trọc đang túm cổ của Dương Phàm.

“Vừa nãy anh không nghe tên nhóc này nói gì?”

“Anh nói chú bỏ khẩu súng xuống… không nghe thấy?” Gã đi đến trước mặt của Dương Phàm và người anh em tốt của mình.

Lần ra lệnh này đã có tác dụng với gã đầu trọc, đào viên tam kết nghĩa hắn đứng hàng thứ ba, cho nên anh nhị nói sao thì phải nghe thôi. Gã đầu trọc bỏ bàn tay sần sùi đầy sẹo ra khỏi người Dương Phàm, rồi đi thẳng ra ngoài hút thuốc.

“Dương thiếu gia! Hoắc Khiêm không phải là tên nhóc miệng còn hôi sữa mẹ như cậu nói, hắn cũng không yếu đuối như vẻ bề ngoài… cậu tìm đến bọn tôi mà không phải ai khác, nên cậu phải hiểu rõ điều đó”

Một người có gia thế khủng và cả hậu phương vững mạnh như Khiêm thiếu gia, nếu biết có người muốn lấy mạng hắn thì sẽ khó ra tay. Là những sát thủ giàu kinh nghiệm nên họ đã nghĩ đến điểm này, cũng như tính đường lui cho lần sau nếu lần này thất thủ. Bọn họ đã ngụy trang mọi cuộc ám sát thành một tại nạn, để Khiêm thiếu gia không phải nghi ngờ. Không biết có phải vì vậy mà thất bại đến hết lần này đến lần khác.

Tại buổi lễ khánh thành chung cư cao cấp Xóm Miễu, bọn họ trà trộn vào đám đông, cố ý gây hấn để đánh nhau, nhân cơ hội đám đông hỗn loạn ra tay giết Hoắc Khiêm. Nhưng thất bại.

Tại nhà hàng họ cố tình ngụy trang thành một vụ cướp, xông vào cướp trước giết sau. Bắn chết chủ quán, tiếp đến bắn cả Hoắc Khiêm. Nhưng địa bàn đó là thuộc về Bạch Bang, sau khi nghe tiếng súng thì hai thanh niên “văn hóa” của Bạch Bang, đầu đỏ như san hô và vàng như hoàng kim đang lang thang gần đó xuất hiện và cứu thoát Hoắc Khiêm.

Dương Phàm chỉnh sửa lại cổ áo, hắn lấy trong túi ra một bao thuốc và châm lửa hút.

“Tôi không quan tâm Hoắc Khiêm lợi hại thế nào… tôi đã bỏ tiền thuê các người, thứ tôi cần là hắn phải chết.”

“Nếu Hoắc Khiêm không chết… bọn này sẽ hoàn lại tất cả số tiền cho cậu.”

Một người đàn ông từ ngoài cửa bước vào, trên cánh tay vẫn đang quấn băng, một vết thương tương tự như Hoắc Khiêm. Đào viên tam kết nghĩa, hắn đứng đầu. Khác với vết thương của Khiêm ca là đạn bắn, còn gã là bị dao phóng. Cái này cũng là do Khiêm nhà ta ban cho gã, trong lúc dao súng giao tranh.

“Tên nhóc họ Hoắc đó sẽ không còn cơ hội nhìn thấy được bình minh ngày mai.”

Cho nên việc giết chết Hoắc Khiêm, không còn xuất phát từ lợi ích tập thể, mà là nhu cầu bức thiết cá nhân, hắn phải trả được thù. Gã phải giết chết tên nhóc đã ghim dao vào người mình.

“Đừng chỉ biết nói, hãy dùng hành động để chứng minh.” Dương Phàm phun điếu thuốc xuống đất, dùng mũi giày chà sát.

Thời gian đến tối cũng bắt đầu đếm ngược, kể từ khi Dương Phàm rời đi. Nếu hai lần trước bọn họ phải động não hàng tiếng đồng hồ để ngụy trang che giấu, thì lần lại giải quyết trong rốp rẻng ba mươi giây. Bởi vì Dương Phàm đã chọc đến máu điên của họ.

Ba anh em đến từ Đảo Chết đã quyết định công khai hành động.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219
Thông tin truyện
Tên truyệnDục Uyển
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện Sec, Truyện sex dài tập, Truyện tiên hiệp
Ngày cập nhật23-11-2022 01:48:01
Truyện ngẫu nhiên
Gái quê (Update phần 16)
Đảo lạnh mù sương (Update phần 31)
Bí mật lần đầu (Update phần 11)
Sai trái (Update phần 24)