Đóng QC

Dục Uyển

Phần 161
Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!

Hoắc gia.


Hoắc Phi trở về nhà trong trạng thái thờ thẩn, dằn vặt vì những chuyện đã làm tối qua trong khách sạn với người phụ nữ lạ. Hôm nay hắn sẽ ra sân bay đón Dục Uyển, hắn cần phải thật bình tỉnh, đã một tháng hắn và cô không gặp nhau.

Lần trở lại này, hắn không thể để Dục Uyển nghi ngờ.

Bước vội lên lầu chuẩn bị về phòng tắm, lúc đi ngang qua sảnh lớn Hoắc Phi không hề lướt nhìn. Nhưng tới lúc nghe thấy tiếng cười của một người, thì hắn lại cảm thấy giận dữ vô cùng.

“Bạch Ngạn Tổ…”

Chính là kẻ đã mang đến cho hắn cảm giác đáng nguyền rũa này, khiến hắn phải tự giày vò mình, vì có lỗi với Dục Uyển.

Tối qua hắn và Bạch Ngạn Tổ đến Đế vương uống rượu, tên huynh đệ tốt này đã dẫn theo rất nhiều em chân dài xinh đẹp cùng chơi đùa, tặng riêng cho hắn trái phải hai cô để phục vụ. Người phụ nữ đã lên giường với hắn đêm qua, có lẽ cũng là một trong số họ.

Điều cuối cùng hắn có thể nhớ bản thân và đám người mẫu đó đã uống quá say, và hắn cũng đã có những hành động quá trớn với họ. Sau đó…

Chết tiệt!

Hoắc Phi xoay người lại đi ngược xuống lầu, chỉ muốn “xử” Bạch Ngạn Tổ, vì đã giao hắn cho một người phụ nữ lạ, trong trạng thái say khướt. Nếu là huynh đệ tốt phải gọi xe đưa hắn về, chứ không phải đặt phòng cho hắn ở khách sạn và tặng kèm một cô nàng nóng bỏng để hắn phạm tội không thể tha thứ.

“Ha… a…”

Tiếng cười của Bạch Ngạn Tổ càng như trêu tức Hoắc Phi, cảm thấy người anh em này trướng mắt vô cùng. Hoắc Phi bước tới trước mặt Ngạn Tổ.

“Phi! Về tới rồi sao?” Bạch Ngạn Tổ nhếch miệng cười, hắn lướt nhìn lên đồng hồ quả lắc trên tường, đã gần 11h sáng.

“Bốp… p!!”

Một cánh tay vung thẳng ra, đấm thẳng vào mặt của Bạch Ngạn Tổ, hắn chao đảo ngả nhào xuống đất. Khiến cho tất cả mọi người trong nhà đều bất ngờ.

“Phụt!”

Phun ra một chút nước bọt, xen lẫn chút it máu tươi trên miệng. Bạch Ngạn Tổ muốn tới trả đòn Hoắc Phi, nhưng Hoắc Khiêm cản lại.

“Binh tĩnh lại! Có chuyện gì hãy từ từ nói.”

“Khốn kiếp! Mày bị điên sao? Tại sao lại đánh tao…” Bạch Ngạn Tổ lên tiếng nhìn Hoắc Phi.

Điều làm cho người ta khó chịu nhất chính là kẻ đã gây ra tội, lại không hề nhận ra tội lỗi mình gây ra.

“Nếu không phải tại mày… thì tao đã không… đã không…”

Tức giận nhưng vẫn không thể nói ra, Hoắc Phi chỉ có thể giữ lầm sai cho riêng mình.

“Mày đã không cái gì… nói cho rõ… bổn thiếu gia là bao cát sao? Để cho mày trút giận.” Bạch Ngạn Tổ rống giận.

Hoắc Phi không thể trả lời trước câu hỏi của Bạch Ngạn Tổ, chỉ biết giận dữ xoay người đi. Nhưng vừa quay lưng ra cửa thì nhìn thấy Hoắc Luật đã đứng ngay trước mặt mình. Hắn có hơi sửng sốt.

Không phải hôm nay bọn họ mới về nước sao, tại sao Luật lại xuất hiện lúc này, vậy còn…

“Dục Uyển đâu?”

Mọi người đều im lặng không lên tiếng, có phần kinh ngạc nhìn hắn. Giữ nguyên khoảng lặng cho tới khi tiếng nói của Bạch thiếu vô can, bị đánh oan lên tiếng.

“Mày hỏi ai? Trong khi mày là người đi cùng với Dục Uyển? Dục Uyển ở đâu thì mày phải hiểu rõ hơn ai.”

Một mớ bồng bông hổn loạn trong đầu của Hoắc Phi, hắn xoay người lại nhìn Bạch Ngạn Tổ.

“Mày nói cái quái gì? Tao đi cùng Dục Uyển?”

“Mày say quá hay mất trí… tối qua người đưa mày rời khỏi Đế vương là Dục Uyển, mày không biết sao?”

Bạch Ngạn Tổ vừa nói xong, thì Hoắc Phi đã chạy như bay ra khỏi cửa, tông ngã cả Hoắc Luật. Hắn đúng là mất trí thật mà, tại sao lại không nhận ra người phụ nữ tối qua lên giường với hắn là Dục Uyển.

So với việc hắn lên giường với người phụ nữ khác, thì việc hắn đã giày vò thân thể cô tới sáng, sau đó biến mất khỏi khách sạn và đặt một tờ chi phiếu trên bàn còn đáng sợ hơn.

Cho nên việc đầu tiên Hoắc Phi suy nghĩ, sau khi quay lại khách sạn là giấu nhẹm tờ chi phiếu đó đi. Trăm ngàn lần, hi vọng cô vẫn còn chưa tỉnh dậy.

“Két… t…”

May mắn cho hắn là người quản lý nói, Dục Uyển vẫn chưa trả phòng. Nhẹ nhàng mở cánh cửa ra sợ sẽ làm kinh động đến người đang nằm ngủ trên giường. Nhưng xui cho hắn, trên giường đã trống không, nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, hắn đoán Dục Uyển đang tắm ở bên trong.

“Tờ chi phiếu…”

Hắn lập tức chạy đến cạnh bàn, tìm kiếm thứ sẽ khiến hắn khốn khổ, nhưng chẳng thấy đâu. Thay vào đó là giọng nói đầy khó chịu của một người.

“Anh đang tìm thứ gì? Có phải là cái này?” Dục Uyển đang tựa lưng lên cánh cửa phòng tắm, mỉm cười nhìn Hoắc Phi.

Người bên ngoài liền dừng động tác.

Giọng nói này… đúng là Dục Uyển của hắn. Cô thật sự đã trở về, Hoắc Phi vừa mừng lại vừa lo khi xoay người lại nhìn cô. Nhưng điều hắn thể hiện lúc này lại là sự ngỡ ngàng.

Dục Uyển của hắn thật sự quá xinh đẹp, đẹp đến mức khiến hắn như thằng ngốc không thể nói hay suy nghĩ gì khác. Hắn vô thức mà bước đến bên cạnh cô, đưa tay đặt lên khuôn mặt trắng hồng xinh đẹp, nơi mà vết bớt đã biến mất.

Những ngón tay vờn quanh, di chuyển dọc theo từng đường nét trên mặt Dục Uyển và dừng lại ở bờ môi gợi cảm bị hắn dày vò suốt đêm, đang sưng tấy.

“Đồ khốn! Bỏ tay của anh ra, trước khi tôi cắn nát nó…”

Đúng là cái khẩu khí vô đối này, chỉ có Dục Uyển của hắn, mới mắng chửi hắn một cách trôi chảy và thuần thục như vậy.

Không thể nào mà đoán được, trong người Dục Uyển đang tích tụ nhiêu tức giận giành cho Hoắc Phi. Xuống máy bay vào nửa đêm, vừa đặt hành lý xuống thì cô đã đi tìm hắn. Vì cô muốn Hoắc Phi nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp của mình, muốn tạo cho hắn bất ngờ.

Nhưng người nhận được sự bất ngờ lại là cô. Lúc cô tìm đến Đế Vương thì nhìn thấy hắn, trái phải, tay ôm hai em chân dài xinh đẹp. Còn cười nói quá trớn, hạnh phúc như ôm được cả thế giới vào người. Nếu không phải hắn đã quá say, Bạch Ngạn Tổ phải vội vã về nhà trình diện gấp, giao hắn cho cô thì cô đã bỏ mặt hắn lại đó.

Gian nan lôi hắn ra được taxi, nhưng vừa chui đầu vào cửa thì hắn đã nôn đầy hết ra xe, mùi tanh hôi xộc thẳng lên ghế trước, khiến cho bác tài tức giận từ chối tiếp nhận khách. Cô chỉ có thể thuê một căn phòng ở khách sạn, nhét hắn vào. Chuyện xảy ra tiếp theo thì…

“Uyển! Em… em về nước… sao không cho anh hay, để anh ra sân bay đón em.” Bộ dạng không đánh mà khai, hắn tự dưng lại trở thành kẻ nói lắp.

“Bên trái ôm em tóc dài, bên phải hôn em tóc xoăn… bận rộn như vậy, anh vẫn có thời gian đến sân bay đón tôi?”

Dục Uyển bước tới, cười đến híp mắt nhìn hắn, may cho hắn là hắn không còn đủ khả năng như trước. Nếu không lúc này cô đã rất muốn hạ hắn đo sàn.

“Cái này là cái gì?” Cô cầm tấm sec, đưa đến trước mặt Hoắc Phi.

“Cái đó… hình như là chi… chi phiếu.”

Hắn xong đời rồi.

Dục Uyển mỉm cười nhìn Hoắc Phi, cô đương nhiên không ngốc đến mức không nhận ra đây là tờ chi phiếu. Nhưng cô muốn nghe một đáp án khác, một sự giải thích đủ dài để khiến cô hài lòng bỏ qua mọi chuyện.

“Vậy tại sao nó lại nằm trên bàn?” Dục uyển hỏi tiếp.

“Vì sao à… cái đó…”

Câu hỏi này Hoắc Phi không biết làm sao để trả lời, chẳng lẽ hắn khai thật. Vì hắn tùy tiện lên giường với người phụ nữ trong lúc say, nhưng lại không nhận ra đó là cô. Hay đi thẳng vào vấn đề, hắn muốn trả công cho những giọt mồ hôi cũng như công sức ở trên giường của cô, tối qua đã làm hắn rất thỏa mãn.

Nói cách nào cũng chết. Dục Uyển từng bước ép đến, Hoắc Phi cứ thế mà lùi đến ngã xuống giường.

“Anh nói… tại sao tờ chi phiếu này lại đặt ở trên bàn? Hay do người khách trước bỏ quên lại?”

“Đúng vậy… sao lại có người đãng trí như vậy, em nói phải…”

Hoắc Phi mỉm cười nhìn cô. Dục Uyển cũng dịu dàng đáp lại bằng một cái gối. Cô túm lấy nó trên giường và đập tới tấp vào người hắn.

“Bốp… bốp…”

“Anh xem tôi là con ngốc sao? Trong một tháng qua anh đã lên giường với bao nhiêu phụ nữ? Hơn tám con số, ra tay cũng hào phóng thật… mỗi lần lên giường xong anh đều cho tiền bọn họ nhiều tiền như vậy sao?”

“Bốp… bốp…”

Dục Uyển đánh không ngừng tay, nhưng sức lực của cô chỉ như là đang phủi bụi cho Hoắc phi, hắn không hề cảm thấy chút đau đớn mà lại lo lắng cô sẽ mệt vì quá sức. Hoắc Phi giữ chặt hai tay đang hành hung của Dục Uyển, bằng ánh mắt chân thành và lời lẽ ngọt ngào nhất ngăn đi cơn giận dữ của cô.

“Dục Uyển! Em hãy tin anh, đây là lần duy nhất từ khi em rời khỏi thành phố, anh không có chạm vào bất cứ người phụ nữ nào khác, ngày nào cũng nhớ đến em… ở đây… ở đây… chỉ có mình em thôi… tin anh đi”

Hoắc Phi tự đánh nhẹ vào ngực hắn, để nhấn mạnh vị trí của cô trong tim hắn là không gì thay thế được, rất quan trọng. Hắn kéo ngã cô về phía mình rồi ôm chặt, không để cô động đậy.

“Dục Uyển! Hãy tin tưởng anh.”

“Buông ra… anh mau buông tôi ra, mở miệng là nhớ đến tôi… nhưng lúc trên giường anh lại không nhận ra đó là tôi, Hoắc Phi… đây là câu chuyện cười dở nhất tôi từng nghe.”

Dục Uyển cực lực đẩy hắn ra, Hoắc Phi xiết càng mạnh hơn. Cơn giận không chỉ thể hiện qua lời lẽ, và còn tăng dần âm lượng. Hoắc Phi muốn Dục uyển nghe hắn, thì âm vang của hắn phải to gấp đôi. Hắn gần như hét lên.

“Làm sao anh có thể phân biệt được khi anh đã rất say, hơn nữa… em đã trở nên rất xinh đẹp, anh thật sự không nhận ra.”

Trước sự kích động của hắn, Dục Uyển cũng bình tĩnh hơn, không còn miệng lưỡi lanh lợi, cô ngẩn người nhìn hắn.

Thật ra, đêm qua trong lúc cuộc yêu mãnh liệt nhất đến khi Hoắc Phi như tướng bại trận nằm gục trước ngực cô, thở gấp. Thì cả quá trình yêu hắn luôn miệng gọi tên “Uyển… Uyển”. Điều đó làm cô cảm thấy rất hạnh phúc, những lời lẽ dụ hoặc những tiếng thì thầm bên tai, khiến cô mê muội mà phục tùng tuyệt đối trên giường, hắn bảo sao thì cô làm vậy, dù đã thân đã kiệt quệ sức lực vẫn nhiệt tình phối hợp tới gần sáng.

Nhưng khi mở mắt ra, bên cạnh hoàn toàn trống trãi. Cả căn phòng chỉ còn lại mình cô với tờ chi phiếu đặt trên bàn. Điều đó làm cô hiểu ra, tối qua Hoắc Phi không hề nhận ra người đó là cô. Nhưng người ta vẫn thường tin, người say luôn nói lời thật lòng, nên cô có thể tha thức cho tất cả sự ngu ngốc đó của hắn.

Cảm nhận được sự lùi bước của Dục Uyển, khi cô ngoan ngoãn không phản kháng trong ngực hắn. Hoắc Phi thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục sử dụng ba tất lưỡi lợi hại của mình, kèm theo là hành động dịu dàng hôn nhẹ lên tóc cô.

“Uyển! Tha lỗi cho sự ngu ngốc của mình, vì đã không nhận ra em… nhưng em hãy tin anh, anh thật sự rất nhớ em, mỗi ngày đều nghĩ đến em.” Hoắc Phi xoay nhẹ, đặt Dục Uyển nằm dưới thân hắn, hắn rất muốn nhìn kỹ khuôn mặt xinh đẹp của cô một lần nữa.

Dục Uyển có thể nhìn ra ánh mắt nồng nhiệt và si mê của Hoắc Phi lúc này, cô lẫn tránh, xoay mặt qua chỗ khác.

“Uyển! Em thật rất xinh đẹp, để anh nhìn kỹ em hơn.”

Lời lẽ của hắn như có ma thuật, sao lại ngọt ngào mê hoặc đến như vậy. Khiến cô không thể kháng cự. Dục Uyển xoay mặt để cho Hoắc Phi ngắm mình. Những ngón tay thon dài chậm rãi di chuyển trên mặt cô, từ làn mi, đôi mắt, sóng mũi đến cánh môi, hắn đều lưu luyến dừng lại rất lâu.

Một tháng xa nhau, kỹ năng “đốt lửa” của hắn thật đã tiến bộ vượt bật, chỉ những cái chạm nhẹ nhàng đã khiến khắp người cô nóng bừng, tim đập bối rối. Nhưng cảm giác này thật không tệ chút nào, khi hắn bắt đầu thay những ngón tay bằng những nụ hôn thì cô cũng bắt đầu nhắm mắt lại cảm nhận.

Nhưng không phải hắn, chỉ muốn nhìn kỹ khuôn mặt cô… Vậy tại sao lại cởi khăn tắm trên người cô ra, khi Dục Uyển giật mình nhận ra được điều đó.

Cô lập tức mở mắt ra, trực diện nhìn thấy chính là Hoắc Phi đang từng bước cởi nút áo sơ mi trên người hắn. Vòm ngực rắn rõi cùng cơ bụng săn chắc thoáng ẩn hiện.

“Phi! Không được… em vừa mới tắm xong… không được… ưm… m!!”

Kháng cự không thành, Hoắc Phi đã phủ hết người cô. Dục Uyển tinh thần và cơ thể đều bị đánh gục bởi những nụ hôn nóng bỏng và bàn tay nhiệt tình của Hoắc Phi.

“Áh… Áh…”

Cuộc yêu lại bắt đầu, qua khe hở giữa hai cửa, hai thân thể nóng cứng rắn mềm mại đang giao hoan tại một chỗ, những giai điệu ái tình mập mờ phát ra.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219
Thông tin truyện
Tên truyệnDục Uyển
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện Sec, Truyện sex dài tập, Truyện tiên hiệp
Ngày cập nhật23-11-2022 01:48:01
Truyện ngẫu nhiên
Vườn hồng (Update phần 20) - Sài Lang
Nữ chính truyện H (Update phần 2)
Loạn luân mẹ và con (Update phần 54)