Đóng QC

Dục Uyển

Phần 106
Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!

Suốt cả buổi tối không còn ai nhìn thấy Dục Uyển nữa, gọi điện thì điện thoại ngoài vùng phủ sóng. Mọi người đều nghĩ có thể là Dục Uyển đi đâu gần chùa tham quan, nên không ai vội đi tìm.


“Ầm… a… m…”

“Đùng… đùng…”

Nhưng bên ngoài mưa mỗi lúc một nhiều, còn sấm chớp lại càng nghe càng lớn. Nằm trên giường mẹ Tiêu không thể nào chọp mắt được, trong lòng cứ thấp thỏm bồn chồn, không thể nào nằm yên vì lo cho Dục Uyển.

Không được rồi, nếu không nhìn thấy Dục Uyển, chắc tối nay bà không thể nào ngủ được. Tiêu Tường nhẹ nhàng đẩy cánh tay đang ôm lấy mình của Hoắc Nghị ra, rồi ngồi dậy và bước xuống giường.

“Két… t…”

Cố gắng không gây ra tiếng động khi khép cửa lại.

Nhưng khi đến phòng của Dục Uyển thì chỉ có mỗi Hoắc Mạn Ni nằm trên giường, mặc dù đã hơn 11h tối. Tâm trạng của Tiêu Tường càng hoang mang hỗn loạn hơn khi nghĩ đến Dục Uyển đã xảy ra chuyện, bà lập tức cầm đèn pin đi khắp nơi tìm kiếm.

Một lát sau thì tất cả đèn đuốc trong chùa đều thắp lên. Hoắc Nghị xoay người lại đã không thấy Tiêu Tường đâu, ông ta lập tức kinh động tất cả mọi người phải đi tìm. Tiêu Tường cũng chưa đi đâu xa, vẫn còn quanh quẩn trong chùa nên mọi người đã nhanh tìm được. Bây giờ chỉ còn việc đi tìm Dục Uyển.

Tất cả mọi người đều tham gia vào cuộc, gần như lật tung cả ngôi chùa lên. Nhưng hơn một tiếng trôi qua vẫn không có chút manh mối, cô như bốc hơi.

Chỉ có một lý do duy nhất để giải thích cho việc không thể tìm ra Dục Uyển là…

“Đứng lại đó! Em muốn đi đâu” Tiêu Tường vừa đứng dậy còn chưa kịp ra khỏi cửa, thì Hoắc Nghị đã đuổi theo kéo vào trong.

“Lão gia! Tôi muốn đi tìm Dục Uyển, mọi người đã tìm khắp trong chùa vẫn không tìm ra… có thể con bé ở bên ngoài đã gặp nguy hiểm… ông cho tôi đi đi, tôi phải tìm con bé về”

“Dục Uyển… Dục Uyển… trong lòng em chỉ có nó là con thôi sao, còn đứa bé trong bụng em, nó không phải là con, an toàn của nó em có quan tâm không” Hoắc Nghị giận dữ lớn tiếng.

“Lão gia! Tôi sẽ cẩn thận để mình không bị làm sao… ông để tôi đi tìm Dục uyển đi, có được không… lão gia” Mẹ Tiêu dùng đến cả nước mắt, để lay động sự quyết liệt của Hoắc Nghị.

“Tường! Tôi biết em thương Dục uyển, nhưng em cũng phải thương con gái của tôi và bản thân em nữa, bên ngoài trời đang bão… em nghĩ em có thể lo cho con và cả mình sao”

Mẹ Tiêu thương con chỉ có một nỗi lo, con Hoắc Nghị thương vợ lại có hai nổi lo bao gồm tiểu công chúa trong bụng Tiêu Tường, thì làm sao ông để cho bà đi trong mưa bão, lại thêm đường trên núi khó đi, lỡ như trượt chân ngã không phải cả mẹ lẫn con đều gặp nguy hiểm sao.

“Để con ra ngoài tìm Dục Uyển” Hoắc Luật lên tiếng.

Không tìm được Dục Uyển, Hoắc Luật cũng rất lo lắng, hắn sợ cô thật sự đã xảy ra chuyện như lời của Tiêu Tường. Hắn đứng dậy đi thẳng ra cửa, nhưng lại gặp sự ngăn cản từ phía Mạn Ni, cô ta cũng đứng dậy.

“Luật! Bão lớn như vậy, bên ngoài còn rất tối, em sẽ không dễ tìm được Dục Uyển, có thể còn khiến mình gặp nguy hiểm… hay đợi tạnh mưa rồi hãy đi” Hoắc Mạn Ni giữ chặt lấy tay của Hoắc Luật, thật sự trong lòng cô lo lắng cho Hoắc Luật chỉ có một, nhưng lo sợ hắn tìm thấy Dục Uyển lại gấp hai.

“Mạn Ni nói đúng đó, đường trên núi đâu phải dễ đi, trời còn đang mưa lại tối như vậy… mà có chắc Dục Uyển nó đang ở bên ngoài, có thể đang ở đâu đó mà tìm niềm vui, ta thấy trước hết hãy đợi đã, tới sáng chắc cũng không muộn”

Mưa lớn như vậy liệu sẽ tạnh sao, nhưng là khi nào. Dục Uyển đang ở bên ngoài có thể đang đối mặt với nguy hiểm, từng phút từng giây đều rất là quý giá. Hắn không thể tiếp tục ngồi đây mà chờ đợi một cách vô nghĩa. Nên…

“Phi! Con đi đâu… Phi à…”

Trong lúc Hoắc Luật còn đang bị kẹt giữa Mạn Ni và Lữ Trị, không thể thoát thân thì Hoắc Phi đã rời khỏi ghế, hắn vọt nhanh ra khỏi cửa mà không ai có thể kịp giữ lại.

Nhưng giống như những gì mọi người nói. Bên ngoài, mưa lớn tầm tả, đường núi trơn trượt, trời lại tối đen, cho nên rất khó để tìm được Dục Uyển.

Hoắc Phi lùng lục khắp sau núi hơn mấy tiếng đồng hồ, từ trời tối cho tới chạng vạng sáng ngày hôm sau, không hề ngưng nghỉ, nhưng Dục Uyển vẫn không có tung tích. Mà mưa thì chưa bao giờ có dấu hiệu hạ. Khắp người hắn đều đã ướt đẫm. Tối qua chính hắn đã hẹn Dục Uyển ra đây, nhưng Luật nói, anh ấy nói không nhìn thấy Dục Uyển.

Hoắc Phi gục ngã xuống những rậm hoa Quỳnh đang rũ cánh trong mưa và vô vọng gào thét.

“Dục Uyển! Thật ra em đang ở đâu… cho anh biết đi… i… i… i…”

… Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: https://truyensexngan.com

Cách đó rất gần, ở bên dưới Hoắc Phi.

Địa phủ…

“Chị Hảo! Nhìn như vậy đủ rồi… đã đến lúc chị nên đi đầu thai” Phán quan đại nhân và Ất Diễn bước lại, đóng lại thiên kính vật kết nối với trần gian.

“Phán quan đại nhân! Nếu Hoắc Phi không tìm thấy Dục Uyển, con bé có gặp nguy hiểm không…” Chỉ Hảo, mẹ của Dục Uyển đang sợ hãi khi nhìn thấy hình ảnh con gái bất động nằm dưới đồi.

“Cái đó… trận bão này còn kéo dài suốt hai ba ngày nữa, nếu Dục Uyển không được ai tìm ra, thì tính mạng của nó có thể sẽ…” Phán quan đại nhân, do dự không dám nói tiếp sự thật cho Chị Hảo nghe, nhưng lời nói úp mở như vậy, cũng đủ để làm người ta sợ hãi.

“Không! Phán quan đại nhân, cầu xin ông… hãy cứu lấy con bé thêm lần nữa, nắm trong tay sinh tử ở nhân gian, ông nhất định có cách giúp Dục Uyển vượt qua kiếp nạn lần này…” Chị Hảo hoảng loạn cầu xin, túm lấy áo của Phán Quan.

“Chị Hảo! Thật sự chuyện này đã làm khó cho ta, số mệnh của Dục Uyển từ lâu đã vượt qua tầm kiểm soát của sinh tử vận, ta cũng không thể quá xen vào việc con con người… chuyện này phải xem vận may của Dục Uyển” Phán quan thở dài lắc đầu.

“Chuyện của trần gian phải để cho người trần gian giải quyết, bọn ta không thể nào can thiệp quá nhiều, lần trước giúp cho Dục Uyển đã là cãi lại thiên mệnh, Diêm Đế cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nếu còn giúp thêm nữa… Diêm Đế mà biết, cả ta và Phán Quan cũng không được yên”

Nếu ngay cả thần linh cũng bó tay, thì con gái của bà sẽ phải làm sao…

“Phán Quan… Ất Diễn đại nhân, nếu hai người không thể ra tay cứu Dục Uyển, vậy tôi cầu xin hai người hãy để cho Hoắc Phi có cơ hội tìm thấy con bé, có được không… vận mệnh của con bé hãy để cho Hoắc Phi quyết định”Chị Hảo liền bước tới, quỳ trước mặt phán quan đại nhân dập đầu cầu xin lần nữa.

Trước sự khẩn thiết van nài của chị Hảo đã có người phải động lòng…

“Ất Diễn! Ông đi đâu đó…” Phán Quan lớn tiếng gọi.

“Đi tìm Phong Thành Vũ, bảo hắn làm tạnh mưa”

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219
Thông tin truyện
Tên truyệnDục Uyển
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện Sec, Truyện sex dài tập, Truyện tiên hiệp
Ngày cập nhật23-11-2022 01:48:01
Truyện ngẫu nhiên
Nhật ký cuối cấp (Update phần 30)
Bản ngã (Update phần 17)
Cô giáo Hằng (Update phần 4)
Anh xe ôm may mắn (Update phần 3)