Đóng QC
TruyenSexVIP.net > Truyện Set > Đời học sinh – Quyển 3

Đời học sinh – Quyển 3

Phần 97
Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSexTv.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!

Hít một hơi thật sâu, Ngọc Mi quay sang tôi mỉm cười thật trìu mến:


– Và cuối cùng em muốn cảm ơn tới một người quan trọng nhất lúc này – Nó nắm lấy cánh tay tôi cười khẽ – người bạn trai tốt nhất trên đời của em, anh Phong!

Hầu hết cả đám trong phòng lúc này đều ngạc nhiên trước sự biểu hiện của con bé. Biết sao được, chính tôi còn cảm thấy bất ngờ trước sự bảo dạn của nó mà. Vẻ như Ngọc Mi hôm nay hiền lành hơn mọi khi rất nhiều. Bằng chứng là việc nắm chặt cánh tay tôi, việc mà thường ngày nó chẳng bao giờ làm cả.

Tuy nhiên chắc chỉ có tôi mới cảm thấy lạ trước những biểu hiện của Bé Mi. Đối với người khác, đó chỉ là những biểu hiện bình thường của một cô gái đối với người minh yêu mà thôi. Và tất nhiên ai cũng biết tôi là người yêu của con bé. Không có gì khác ngoài những tràn pháo tay ủng hộ.

Chiếc bánh kem được con bé cắt ra sau lời cầu nguyện cho một tuổi mới.

Từng miếng bánh được chia cho mỗi người. Khanh khờ là người nhanh tay hơn cả khi nó vớ ngay miếng bánh kem có nhiều sô cô la nhất. Tôi chắc rằng về khoảng ăn chỉ có nhỏ Thu lớp phó mới địch lại được cái thằng háo ăn này thôi.

– Phần của anh nè!

Ngọc Mi mỉm cười đẩy miếng bánh kem về phía tôi.

– Ừ, cảm ơn em!

– Sao lại khách sáo thế chứ? – Con bé chu mỏ đánh nhẹ vào vai tôi – Phần của anh tuy không có sô cô la nhưng là to nhất đó, ăn thoải mái đi nhé!

Với nụ cười được khuyến mãi kèm theo miếng bánh. Cả người tôi như tan chảy dần đi mặc dù máy điều hòa trong phòng vẫn chạy ro ro.

Không khí rộn rã nhanh chóng bao trùm lấy căn phòng. Trong khi đám thằng Huy chơi trò tù xì trét kem lên mặt thì Ngọc Phương với Toàn phởn có vẻ tập trung vào chuyên môn ăn uống hơn, cả tôi cũng vậy. Duy chỉ có thằng Bảo là duy trì vẻ mặt bất cần đời từ đầu đến giờ.

Do được chia phần bánh nhiều nên tôi cứ phải gọi là ăn ngấu nghiến nếu không muốn bị Khanh khờ để ý tới. Nhưng tôi cũng chẳng lấy làm lo lắng khi nó giờ này nó cũng đã tham gia vào nhóm trét kem của thằng Huy rồi. Nôm mặt thằng nào thắng nấy cứ y như chú hề vậy.

Rồi tôi lại liếc nhìn sang Lam Ngọc. Nàng vẫn vô tư nói chuyện với bé Phương từ lúc chia phần bánh kem tới giờ. Tôi tự hỏi đây có phải nét mặt thật của nàng không, ngay cả khi thấy con bé Noemi nắm tay tôi mà nàng vẫn chẳng biến sắc. Nhìn vẻ mặt của nàng cứ như đã biết trước mọi chuyện rồi vậy.

– Ê mày, muốn nghe giọng hát của mấy quý cô không hả?

Toàn phởn đột nhiên khiều tay tôi nói nhỏ.

– Nghe giọng à, như thế nào?

– Hề hề, mày cứ ngồi đấy đi!

Toàn phởn lại vớ lấy chiếc micro nói dõng dạc:

– Alô, nãy giờ mọi người có chơi vui không?

– Có…

Cả đám đồng thanh theo.

– Giờ để thay đổi không khí, tui xin hát tặng mọi người một bài nghen!

– Ấu dè… tới luôn đi bác tài…

Giọng Toàn phởn tuy không hay nhưng với độ lớn của hai thùng loa cũng đủ sức làm khuấy đảo cả căn phòng với bài lời tỏ tình dễ thương. Nhưng tôi biết chắc chắn nó không làm thế để mua vui, chí cốt với thằng này biết bao nhiêu năm, tôi hiểu rõ tính nó nhất. Chỉ mới vừa hát xong, nó đã lộ rõ ý đồ:

– Đây đến lượt bà đó Ngọc!

Có chút bất ngờ với hành động của Toàn phởn, nhưng Lam Ngọc vẫn thẳng thừng:

– Không!

– Uầy, lâu lâu hát một lần mà, cởi mở tý đi bà Ngọc!

– Không!

– Hì, chị Ngọc hát một bài thôi không có sao đâu!

Ngọc Mi cũng quay sang nàng cười mỉm.

– Không là không, tôi nói rồi!

Lần này với cặp mắt đầy sát khí, Lam Ngọc rít lên làm cả căn phòng im bặt. Ai nấy đều phải xám mặt trước cơn giận lôi đình này của nàng.

Dù không biết ngọn ngành nguyên nhân là gì nhưng trong mọi trường hợp, tôi vẫn đứng về phe nàng:

– À mọi người này, Lam Ngọc đã không muốn thì thôi, ai đó hát thay đi!

– Để em! – Ngọc Mi lạnh lùng giật ngay chiếc micro trên Tay toàn phởn – Bấm cho em bài Hồn quê nhé!

Khi nhạc cất lên cũng là lúc bọn tôi được thưởng thức giọng hát của con bé.

Đến giờ tôi mới biết được rằng, chẳng những con bé được nội dạy một cách gia giáo mà còn dạy về cả những bài hát nữa. Chẳng trách trước giờ tôi chưa bao giờ thấy con bé nghe nhạc trẻ, hỏi đến những bài hát mới nó cũng chẳng quan tâm. Nét quê hương có lẽ đã thấm vào trong gu âm nhạc của nó từ lâu.

Tuy nhiên phần hát vẫn chưa là phần khổ nhất đối với tôi. Có lẽ nổi sợ đó đã đi vào quên lảng nếu thằng Toàn không đột nhiên chỉ vào món quà của tôi réo to lên mặc dù nó đã biết từ lâu:

– Đù, nãy giờ mới thấy nghen! Mày tặng món quà gì mà lớn dữ vậy Phong?

Ngay lập tức tất cả mọi ánh nhìn đều đổ dòn vào món quà to khủng được gói chỉnh trang bằng giấy bóng thắt ruy băng này. Đã vậy nó lại phan thêm:

– Hay là Noemi mở món quà của Phong ra đi để bọn này thưởng thức chứ!

Ngay sau đó là một loạt những tiếng tung hô từ tụi thằng Huy và đồng bọn. Đã số đều cổ vũ, hô hào cho Ngọc Mi mở món quà của tôi ra. Duy chỉ có Lam Ngọc là vẫn bình thường.

Nếu chỉ để cho Ngọc Mi một mình mở gói quà đó tôi chẳng sợ đâu, dù gì tôi cũng tự mình thấy rằng con bé hợp với món quà đó. Nhưng nay có tụi của Huy đó ở đây, dù có thế nào tôi cũng sẽ bị bọn nó cười, mất mặt luôn là đằng khác.

Về phía Ngọc Mi, vì áp lực số đông nên con bé chẳng còn cách nào khác ngoài ưng thuận theo mà tôi nghĩ rằng chính con bé cũng tò mò giống như bao đứa khác trong đây.

Từng lớp giấy bóng được gỡ ra, tôi nghe như tim mình cũng bị xé toang như những lớp giấy đó. Mồ hôi tôi đầm đìa cả lưng mặc dù nếu có ai đụng vào tôi lúc này chắng chắc sẽ cóng tay vì lạnh.

Nhưng rồi món quà của tôi cũng được mở.

Đó là một chiếc nón lá. Chiếc nón mà tôi phải chọn cực kì cân nhắc mới có thể quyết định mua.

Tôi nghĩ với một hình ảnh cô tiểu thư gia giáo như thế này, có lẽ chỉ có chiếc nón lá mới phù hợp với con bé mà thôi. Tôi tâm đắc và cực kì tâm đắc khi chọn món quà đó và giờ đây chỉ còn chờ đợi biểu hiện của con bé và cả đám siêu bựa xung quanh nữa mà thôi.

Cả căn phòng giờ này dường như im bặt, Tôi có thể nghe rõ tiếng máy điều hòa chạy ù ù trên vách tường trắng tinh.

Con bé từ từ cầm chiếc nón lá lên. Đôi mắt nai tròn xoe đó trở nên thật lóng lánh, nó chiếu thẳng vào người tôi một thứ ánh nắng mà chẳng một mùa nào trong năm có thể so sánh được. Rất nhanh sau con bé đội chiếc nón đó lên và nhẹ giọng:

– Em thích lắm, cảm ơn anh Phong!

Trong khi cả đám cứ hò reo thích thú khi thấy con bé đội chiếc nón lên. Tôi giờ này như chết lặng đi vì lời khen của con bé.

Thế ra con bé cũng khen chiếc nón này là đẹp, nó thích chiếc nón của tôi tặng nó. Vậy có nghĩa rằng tôi đã thành công trong việc chọn quà. Cảm giác này khiến tôi như trái pháo hoa nổ tung trên nền trời đầy màu sắc tực rỡ.

Tuy nhiên, khi màn pháo hoa còn chưa kết thúc, Khanh khờ đã ngoạc miệng như người hiểu biết làm phá tan đi màn trình diễn đó:

– Đâu để coi, hình như nón này là nón bài thơ nè!

Rồi nó chạy đến mượn chiếc nón từ con bé Mi soi lên ánh đèn:

– Nghe nói là soi lên ánh sáng thể thấy bài thơ hay tranh đó.

Mà quả thực, nó chỉ soi một lúc đã có thể đọc rành rọt bài thơ mà nó cho rằng đã in trên chiếc nón đó: “Cô em mắt sáng.

Sáng long lanh.

Tóc nhung hoa gió.

Gió nồng nàng.

Bao kẻ người mê.

Mê say đắm.

Cho anh gói gửi.

Gửi trái tim…” Vừa đọc xong cả đám ộ lên một tiếng rồi chạy lao đến tranh lấy cái nón coi cho bằng được. Cứ mỗi một đứa xem, nó lại đọc bài thơ đó to và rành rọt như một bợp tay tát vào một tôi nghe tê tái.

Thông tin truyện
Tên truyệnĐời học sinh – Quyển 3
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Truyện Set, Truyện sex dài tập
Ngày cập nhật13-12-2022 15:30:49
Truyện ngẫu nhiên
Gia đình họ Hạ (Update phần 11) - 69deluxe
Học sinh ăn chơi (Update phần 79)