Diệp Mặc

Phần 205

Tùy ý đeo miếng vải chân nguyên che lên mặt, tránh để camera quay lại, Diệp Mặc không muốn bị truy nã ở Hong Kong. Hôm nay hắn đến giết người, bọn lưu manh băng đảng đó giết người thì có thể không sao, họa chăng thì bị cho là ngộ sát, hắn thì không được.

Khu giải trí Địa Tâm rất náo nhiệt, Diệp Mặc đảo mắt một chút, bên trong bao phủ toàn khói đen, làm cái gì cũng có.

Diệp Mặc vừa đến trước cửa khu giải trí Địa Tâm thì có ngươi tiến đến ngăn lại hắn:

– Người anh em, nhìn lạ quá, lần đầu đến à?

Lúc này một gã thanh niên tóc quăn từ bên trong đi ra. Y nhìn thấy Diệp Mặc nhìn dùng tay chỉ hắn:

– Chính là nó đã đánh gãy hai cái răng của anh Phỉ ở phố Nam hôm qua.

Gã tóc quăn vừa nhìn thấy Diệp Mặc đã nhận ra hắn ngay.

Diệp Mặc nhìn gã thanh niên vừa đi đến nói, quả nhiên chính là người hôm qua hắn gặp ở quán lão Bồi. Xem ra lão kia không nói sai, ở đây đúng là hang ổ của băng Đại Đường.

Nghe tiếng hét của gã tóc quăn, bảy, tám tên liền xông tới.

Diệp Mặc lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng không hề nương tay. Bọn lưu manh tầm thường này sao chịu nổi hắn đến giết, trong chớp mắt bảy, tám tên bị đánh ngã nhào xuống đất, Diệp Mặc vẫn chưa bắt đầu giết người. Sau khi xác rõ tình hình hắn mới đại khai sát giới.

– Anh bạn, anh đến khu giải trí Địa Tâm của chúng tôi chẳng lẽ muốn khiêu chiến với chỗ này? Tôi là Thôi Hoành – giám đốc ở đây.

Lúc này một người đàn ông có bộ dạng giám đốc đi ra, nhìn thấy bảy, tám đứa đàn em đang nằm dưới đất, nhíu mày nói.

Diệp Mặc tung một cước đá một tên đang giãy giụa muốn đứng lên, lại đá cái nữa rồi mới lạnh lùng nhìn gã mang vẻ giám đốc nói:

– Hôm nay tao đến đây có hai việc, việc thứ nhất là lão Bồi chủ quán mì cá viên có phải chúng mày giết? – Hức, mày cho là mình có tý bản lĩnh là rất giỏi sao? Nói cho mày biết, là chúng tao giết thì đã sao?

Gã giám đốc vốn nhìn thấy Diệp Mặc liền tay đánh ngã bảy, tám tên trong lòng rất muốn hỏi lai lịch của Diệp Mặc nhưng lúc này câu hỏi và động tác kiêu ngạo của Diệp Mặc khiến gã lập tức tức giận.

Chưa có ai dám ngạo mạn như thế ở địa bàn Đại Đường, Diệp Mặc là người đầu tiên. Nếu như đối mặt với một tên ngạo mạn thế này mà gã không đánh vào tính khí kiêu căng của hắn thì Đại Đường không cần phải lăn lộn ở đây nữa rồi.

– Anh bạn mới có tý đã ngạo mạn thì không sống thọ được đâu. Đại Đường của tao từ khi bắt đầu tới nay chưa có ai dám kiêu ngạo như thế trên địa bàn của tao, ngay cả người của Thiết Giang cũng không dám chứ đừng nói đến mày. Mày đã dám kiêu ngạo như thế thì tao sẽ cho mày biết cái giá của sự kiêu ngạo.

Nói xong, Thôi Hoành quay người lại, vung tay lên.

Sau khi Thôi Hoành vẫy tay, rất nhanh, mười một tên bao vây Diệp Mặc lại.

Diệp Mặc cười nhạt, trong lòng mừng thầm vì gã này quả nhiên biết Thiêt Giang, xem ra mình đã tìm đúng chỗ rồi. Hắn tiện tay rút ra cái roi của Nhàn đạo nhân. Đối phó với bọn nhãi không đáng lên đài, nếu đánh từng thằng thì hắn chỉ tổ lãng phí thời gian. Lúc này hắn có chút nhớ đến nhựng chiếc đinh sắt của, bọn lưu manh này chỉ cần một tên một cây đinh sắt là có thể giải quyết vấn đề.

Nhìn Diệp Mặc bất ngờ lấy ra sợi roi, khóe miệng Thôi Hoành lộ vẻ chế giễu, hét lên lần nữa:

– Lên hết đi, tìm chỗ hiểm đánh chết cho tao, không cần phải chừa đường sống.

Không cần nghe chỉ thị của Thôi Hoành, mười một tên bao vây xung quanh đã đồng loạt xông lên, trong tay mấy tên thậm chí có cả dao phai.

Tinh lực của Diệp Mặc tập trung hết trên cái roi trong tay, thuận tay một roi đánh ra, lần này hắn tập trung bảy mươi phần trăm sức lực. Cai roi dài mang theo cả tiếng rít của gió quét thẳng về phía mấy tên xông lên đầu tiên.

Luận về kỹ thuật sử dụng roi thì Diệp Mặc không bằng Nhàn đạo nhân, nhưng đối phó với mấy tên lưu manh này thì không cần kỹ thuật, chỉ cần tập trung sức lực lên cây roi là được.

Cây roi này nếu đưa cho bọn lưu manh này đánh, có lẽ sẽ không có tiếng rít, nhưng khi đã ở trong tay Diệp Mặc thì tiếng rít phá tan không khí của cây roi thậm chí có thể chà xát vào màng nhĩ gây đau nhức.

“Phù” một tiếng, cây roi giống như con dao dài quét qua tổng cộng mười một tên mà ban nãy bao vây Diệp Mặc, đường roi này quét trúng vào sáu tên phía trước, kẻ nào bị Diệp Mặc đánh trúng thì không còn sống sót.

Lưng của tên nặng nhất thậm chí suýt chút nữa bị chặt ngang.

Năm tên phía sau vẫn chưa phản ứng thì Diệp Mặc đã quay người, lại một roi. Sau hai roi Diệp Mặc liền thu roi lại, lúc đó vẫn chưa có tên nào ngã xuống, thậm chí sau khi thở mấy hơi mới lịch bịch đổ người xuống.

Mười một người mà chỉ dùng mỗi roi.

Duy nhất gã Thôi Hoàng đứng ở chỗ đó nhìn chung quanh vẩy đầy vết máu, trợn mắt há hốc mồm, đây là người sao? Hai roi đã giết được mười một người, thậm chí có kẻ còn bị mổ bụng. Hắn dùng roi hay là dùng dao vậy?

– Băng đại đường chúng mày còn người không? Xông hết lên đi, để tao khỏi phải đi tìm từng thằng một.

Diệp Mặc nhìn gã Thôi Hoàng đang đứng ngây ra như con gà gỗ, cười nhạt nói.

Thôi Hoàng run sợ một lúc lâu, mặt tái nhợt nói:

– Không, không…

Nhưng điều làm cho gã càng run rợ hơn đã xảy ra. Tên thanh niên trước mặt đột nhiên tung ra mấy quả cầu lửa. Đại sảnh đầy máu vừa nãy, ngổn ngang các xác chết, đã biến thành đám tro bụi, thậm chí mấy con dao phai cũng cháy đen một mảng.

– Tiên nhân?

Thôi Hoành muốn khống chế suy nghĩ của bản thân đừng có hoang đường như thế nhưng y khống chế không nổi.

Diệp Mặc đảo mắt một thoáng, ở đây ngoài những vị khách đang ở trong phòng riêng ra thì đúng là không có ai ở đại sảnh.

– Bây giờ tao hỏi mày mấy vấn đề, nếu mày trả lời không tốt, ngay lập tức chỗ này sẽ biến thành tro.

Diệp Mặc nhìn chằm chằm gã Thôi Hoàng vẫn còn ngây người ở một bên mà nói.

Thôi Hoàng rùng mình một cái, cũng coi như là đã khôi phục lại trạng thái, rồi lại lau mồ hôi trên trán run sợ như cũ, giọng lập cập nói:

– Anh hỏi… xin hỏi…

Có thể thấy cảnh tượng chấn động ban nãy đánh vào các giác quan của gã rất mạnh, gã không thể khống chế nổi được hai cái chân đang run. Nếu như không phải toàn bộ các xác chết trước mắt đã biến mất, trong không khí vẫn còn mùi khét lẹt và vẫn còn nhìn thấy mấy con dao đã cháy thành đám thì gã vẫn thực sự cho rằng mình nhìn lầm, hoặc là còn đang nằm mơ.

– Những kẻ giết lão Bồi có phải đã bị tao giết hết?

Diệp Mặc nhìn lướt qua Thôi Hoành, lạnh tanh hỏi.

– Đã bị giết hết rồi. Chính là…

Thôi Hoành mới nói được nửa câu đã bị Diệp Mặc cắt ngang.

– Hang ổ của băng Đại Đường ở đâu? Mày lập tức dẫn tao đi, nếu không, mày không cần nói nữa.

Giọng của Diệp Mặc trở nên lạnh lùng, hắn biết loại liều mạng như Thôi Hoành một khi đã hồi phục tinh thần thì thật đúng là phải cần thủ đoạn mới có thể khiến gã nói ra sự thật.

Quả nhiên Thôi Hoành không chần chừ chút nào nói:

– Đại ca của Thiết Giang – Thiết Lan Sơn hôm nay sẽ đàm phán cùng đại ca chúng em, nói là chuẩn bị nhượng lại một số địa bàn cho băng Đại Đường chúng em.

Sau khi nói một hồi, giọng của Thôi Hoàng dần dần nói liến lại.

– Thiết Giang vẫn luôn cứng rắn. Lần này không biết vì sao lại chủ động đưa ra yêu cầu, anh Dược sợ Thiết Lan Sơn lấy cái đó ra làm mồi nên mang theo gần như tất cả những cao thủ của Đại Đường đi tham gia đàm phán.

Thôi Hoành nói xong đã thôi run rẩy, xem ra từ nỗi kinh hãi ban nãy, gã đã dần dần hồi phục. Chỉ là khi gã nhìn vào đôi mắt của Diệp Mặc vẫn không ngừng hoảng sợ.

– Bây giờ tao muốn đi tìm bọn họ, mày dẫn đường đi, nhanh lên.

Mặc kệ Thôi Hoành vẫn đang sợ hãi, Diệp Mặc quát lớn.

Thôi Hoành không dám có ý kiến gì. Bây giờ không nói thì cũng muộn, đã nói ra rồi không bằng làm đến cùng.

Diệp Mặc đã có chút đoán ra được vì sao Thiết Lan Sơn lại đàm phán với Đại Đường, là vì Nhàn đạo nhân bị hắn giết rồi, đoán chừng hẳn y cũng biết một ít. Không có Nhàn đạo nhân, Thiết Giang coi như là hổ không có móng vuốt, Thiết Lan Sơn ra tay trước là để lấy ưu thế.

Một khi để cho người của Đại Đường biết Thiết Giang hiện giờ đã không còn có Nhàn đạo nhân thì lúc hai bên trở mặt, Thiết Giang có lẽ sẽ mất đi rất nhiều thứ.

Cuộc đàm phán của Đại Đường và Thiết Giang diễn ra tại địa bàn của Tây Sa. Tây Sa là băng đảng thứ ba ở Hongkong ngoài Đại Đường và Thiết Giang ra, tổ chức đàm phán ở đây, hai bên đều đồng ý.

Sau khoảng bốn mươi phút, Thôi Hoàng lái xe Mercedes Benz đến địa bàn của Tây Sa, địa điểm hai bên lựa chọn là một trang viên tư nhân lớn.

Khi Thôi Hoành lái xe đến, có khoảng mười chiếc xe con sang trọng đỗ bên ngoài trang viên.

Xe của Thôi Hoàng vẫn chưa được lái vào thì đã bị người ở cửa giữ lại.

Diệp Mặc chỉ cần đảo mắt qua đã biết, ở đây chỗ sáng, chỗ tối khoảng chừng một, hai trăm người, xem ra một lời không hợp sẽ xảy ra đánh nhau to.

– Tôi là Thôi Hoành, người của Đại Đường, bây giờ muốn gặp đại ca.

Thôi Hoành vội vã nói với tên bảo vệ.

Mặt của tên bảo vệ không một chút biến sắc nói:

– Hiện giờ bên trong đang tổ chức hội nghị quan trọng, bất cứ ai cũng không thể tùy tiện ra vào. Mời anh lập tức lùi xe, nếu không, đừng trách chúng tôi không khách khí…

Lời của tên gác cửa chỉ nói đến đây vì Diệp Mặc đã tùy tay đưa ra một đường dao nhanh như gió giết y.

– Anh.

Thôi Hoành sợ tới mức chỉ nói được một chữ, sau đó nhìn cũng không dám nhìn Diệp Mặc một cái, lập tức lái xe đi vào.

Gã bây giờ đã biết Diệp Mặc lợi hại như thế nào rồi.

Mấy tên to con vốn dự định ngăn cản, thấy Thôi Hoành và tên bảo vệ nói vài câu, nhưng sau đó đã liền lái xe vào đây rồi. Họ không nhìn thấy bộ dạng của tên bảo vệ ngã xuống, vẫn tưởng rằng xe này là do tên bảo vệ thả cho vào. Cho nên khi xe của Thôi Hoành dừng lại cũng không có ai dám lại gần nói thêm cái gì.

Thôi Hoành cho xe dừng hẳn rồi dẫn Diệp Mặc đến trước cửa biệt thự chính. Lúc này lại có hai người đến ngăn Diệp Mặc và Thôi Hoành lại.

Diệp Mặc không chút do dự đánh hai người ngất xỉu. Đồng thời quay đầu lại đánh Thôi Hoành ngất đi. Hiện giờ không phải là lúc giết gã, ít nhất cũng phải để sau khi hắn làm rõ chỗ này có Thiết Lan Sơn không thì hắn mới có thể giết Thôi Hoành. Nhưng lúc này hắn không cần Thôi Hoành dẫn đường nữa, hắn đi thẳng vào phòng hội nghị.

– Đứng lại.

Hai gã mặc đồ đen đứng trước cửa phòng hội nghị giơ súng lên ngắm ngay Diệp Mặc nói.

Nếu như hai gã này không dùng súng thì Diệp Mặc đã đánh ngất xỉu chúng, nhưng Diệp Mặc ghét nhất là những kẻ dùng súng đối phó với hắn. Hắn không chút do dự ném ra hai quả cầu lửa, rồi đường hoàng đi vào cửa chính phòng hội nghị.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299Phần 300Phần 301Phần 302Phần 303Phần 304Phần 305Phần 306Phần 307Phần 308Phần 309Phần 310Phần 311Phần 312Phần 313Phần 314Phần 315Phần 316Phần 317Phần 318Phần 319Phần 320Phần 321Phần 322Phần 323Phần 324Phần 325Phần 326Phần 327Phần 328Phần 329Phần 330Phần 331Phần 332Phần 333Phần 334Phần 335Phần 336Phần 337Phần 338Phần 339Phần 340Phần 341Phần 342Phần 343Phần 344Phần 345Phần 346Phần 347Phần 348Phần 349Phần 350Phần 351Phần 352Phần 353Phần 354Phần 355Phần 356Phần 357Phần 358
Thông tin truyện
Tên truyệnDiệp Mặc
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Truyện sắc hiệp, Truyện Set, Truyện sex dài tập
Ngày cập nhật22-04-2023 02:28:37
Truyện ngẫu nhiên
Đụ cô gia sư (Update phần 9) - Ngọc Linh