Đóng QC
TruyenSexVIP.net > Truyện Set > Dân buôn đồ âm – Quyển 2

Dân buôn đồ âm – Quyển 2

Phần 59

Tần Tư Tư đêm đó ở cùng một chỗ với chúng tôi, tôi bảo Tần Tư Tư báo cáo với nhị thúc, nói khoảng ba giờ sáng Tần Minh Hạo sẽ phát bệnh, trước đó chúng tôi phải nghỉ ngơi dưỡng sức cho nên không cần phái người tới quấy rầy chúng tôi. Đây là cho Tần lão bản ăn một viên Định Tâm Hoàn, để hắn yên tâm mà hành động. Cứ như vậy, chúng tôi nằm trên giường, lẳng lặng chờ đợi đêm tới! Rất nhanh đã đến mười một giờ, tôi nghe ngóng động tĩnh bên ngoài thấy không có người. Thế là tôi đánh thức Lý mặt rỗ, bảo lão Lý yểm hộ Tần Tư Tư đi mở cửa phòng đối diện. Lý mặt rỗ gật đầu rồi lén lút rời đi. Không đến năm phút, Lý mặt rỗ đã mở được, chúng tôi lẻn đi trong bóng tối. Trước khi đi, tôi đóng hết cửa chính và cửa sổ, mở bình Ete lỏng ra. Ete lỏng ở nhiệt độ bình thường sẽ bốc hơi, đến lúc đó thì không cần sợ sát thủ không trúng chiêu. Xong xuôi hết thảy, xác nhận không có sơ suất chúng tôi mới ngưng thần nín hơi trốn trong gian phòng đối diện.


Vì để tránh bị phát hiện, đèn cũng không bật, trong phòng tối như mực, cảm giác không gian rất an tĩnh. Tôi nín thở, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Yên tĩnh, yên tĩnh như chết. Chẳng biết tại sao, sự yên tĩnh này khiến trong lòng tôi hiện ra một tia dự cảm bất tường, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp. Lúc này đã rạng sáng, là lúc người ta ngủ say nhất, nếu Tần lão bản muốn phái người giết chúng tôi, sát thủ cũng đã phải tới a. Hẳn là Tần lão bản đã phát giác được chúng tôi có đề phòng, cho nên huỷ bỏ kế hoạch này?

Trong lòng tôi không khỏi sợ hãi. Ngay cả Tần Tư Tư cũng đã nhận ra điều khác thường, nhỏ giọng hỏi tôi có phải có vấn đề gì hay không? Tôi bảo Tần Tư Tư đừng nói gì, chờ một lát nữa đi. Chừng mười phút sau, trong hành lang bắt đầu có âm thanh truyền đến, tựa như là có người bước đi. Mà tiếng bước chân rất dài, dường như bước đi vô cùng chậm chạp. “Sát thủ tới rồi.” Lý mặt rỗ lập tức khẩn trương. Tôi nhíu mày, sự tình nhìn không đơn giản như vậy a, Tần lão bản biết rất khó đối phó với chúng tôi, khẳng định sẽ phái sát thủ chuyên nghiệp tới. Sát thủ chuyên nghiệp không thể phát ra tiếng bước chân lớn như thế.

Hẳn là sát thủ này rất có kinh nghiệm, chủ đích tạo ra động tĩnh để chúng tôi tưởng lầm là người hầu? Hẳn là như vậy, tôi nghĩ. Tiếng bước chân cũng không dừng trước cửa phòng chúng tôi, mà cứ không ngừng vờn quanh. Đêm hôm khuya khoắt, ai sẽ chạy loạn khắp nơi? Hiện giờ chỉ có hai khả năng, thứ nhất là đối phương không phải sát thủ, chỉ là người hầu trong nhà. Thứ hai là sát thủ kia đang cố ý để chúng tôi buông lỏng. Cứ như vậy tiếng bước chân đi tới lui trong hành lang hai vòng, cuối cùng mới dừng trước cửa. Tôi nghe được thanh âm có người cẩn thận từng li từng tí mở cửa ra. Mẹ nó, quả nhiên là tên sát thủ giảo hoạt! Chúng tôi lập tức vểnh tai lên nghe. Kỳ quái là cửa mở ra rồi lại không có nửa điểm động tĩnh. Tôi mừng rỡ trong lòng, xem ra đối phương đã trúng chiêu, đối phương đã bị Ete gây mê rồi? Cứ như vậy chờ mười mấy phút, tôi cơ bản có thể xác định đối phương đã mê man, thế là tôi không chút do dự mở cửa, nhìn vào gian phòng đối diện.

Cửa gian phòng đối diện mở rộng, tối như mực, tôi chỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng đen đang ngồi chồm hổm trên giường, không nhúc nhích. Xem ra là chưa kịp bật đèn đã trúng thuốc mê. Tôi mừng rỡ, vội vàng chạy tới bật đèn. Nhưng ai ngờ tôi vừa chạy vào, bóng đen vẫn bất động lại đột nhiên nhảy dựng lên “Rốt cuộc đã tìm được ngươi, ta phải vì tám ngàn huynh đệ Giang Đông báo thù!” Nói xong, tôi cảm giác được một luồng gió lạnh nhắm thẳng vào cổ. Mẹ kiếp! Tôi hoảng sợ, không chút do dự nhảy dựng lên “Đây là sao?” Tôi theo bản năng rụt đầu lại, rõ ràng cảm giác được một mùi máu tanh nồng đậm lướt qua sát rạt da đầu, chém đứt vài cọng tóc, thậm chí còn làm chảy máu da đầu của tôi. “Chạy mau a!” Tần Tư Tư rít lên một tiếng, bắt lấy tay tôi chạy ra ngoài. Tôi không để ý nhiều, biết kế hoạch đã thất bại, người kia khẳng định đã có phòng hộ, căn bản không có bị mê man, cho nên tôi không nói hai lời, lập tức chạy đi.

Tôi vừa chạy tới cửa, sát thủ kia liền đuổi theo, trường đao trong tay múa tít phát ra tiếng gió rít. Tôi vừa chạy vừa quay đầu nhìn. Vừa nhìn lập tức run sợ, nào phải là sát thủ? Rõ ràng là Tần Minh Hạo. Vong linh điều khiển thân thể của y, Ete tự nhiên là không có tác dụng. Đáng chết, trong lòng tôi âm thầm chửi mắng. Tần Minh Hạo tay cầm Lôi Đao, từng bước tới gần, hai mắt đỏ rực, tóc dài không gió mà bay, trên thân phát ra sát khí làm người khác sợ hãi. “Ai đã khóa hành lang?” Tần Tư Tư kinh ngạc hô to một tiếng. Tôi lập tức nhìn về phía cửa hành lang, quả thật đã bị khóa, nói cách khác, chúng tôi chỉ có thể ở trong hành lang. Tôi bỗng phát giác, Lý mặt rỗ và Đại Kim Nha không có ở sau lưng chúng tôi. Lòng tôi lập tức trầm xuống, hai người họ sẽ không gặp bất trắc chứ? Ý nghĩ này làm tôi tê cả da đầu, không chút do dự liền hô lên “Lý mặt rỗ, Đại Kim Nha, các ngươi ở đâu?”

Lúc này cửa phòng đối diện mở ra, Đại Kim Nha và Lý mặt rỗ dáo dác nhìn ra ngoài. Tôi không còn gì để nói, mẹ nó, hai thằng khốn này giật mình? Lý mặt rỗ trông thấy tôi, cũng gấp đến độ la to “Hai người các ngươi chạy thế nào xa vậy?” Tôi nhìn Tần Minh Hạo từng bước tới gần, mắng “Không chạy thì làm sao đây? Mau nghĩ cách a.” Lý mặt rỗ nói “Mau vào đây! Trong phòng là an toàn nhất.” Nói xong, hắn lại chui đầu về. Tần Tư Tư sợ hãi, nắm lấy cánh tay tôi vội hỏi làm sao bây giờ? Bây giờ căn bản không có thời gian suy nghĩ nhiều, chỉ có thể lấy cứng đối cứng. Tất cả pháp khí tôi đều đặt ở gian phòng đối diện. Lúc trước vẫn cho rằng kẻ đến là người, có trời mới biết lần này kẻ đến lại là vong linh. Hết cách, chỉ có thể tiện tay cầm cây lau nhà bên cạnh, chuẩn bị giằng co với Tần Minh Hạo. Chỉ cần có thể vòng qua y, vào được trong phòng có lẽ là được cứu rồi. Tần Minh Hạo phát ra thanh âm băng lãnh “Bức tử Ngu Cơ, hại huynh đệ của ta, ha ha, ta phải báo thù, ta phải báo thù cho bọn họ!”

Nói xong, y giơ cao Lôi Đao, nhắm đỉnh đầu tôi hung hăng bổ xuống. Tôi kinh hãi, lưỡi đao sắc bén, tán phát ra trận trận huyết quang, cây lau nhà căn bản là ngăn không được a, khẳng định sẽ bị chém đứt. Mẹ nó, phải làm sao đây? Tần Tư Tư cũng sợ đến choáng váng, đau khổ cầu khẩn Tần Minh Hạo tha cho chúng tôi. Lúc này ánh mắt của tôi nhìn vào cửa trong hành lang, trên cửa đều là hoa văn tinh mỹ chạm khắc nổi, hy vọng có thể đỡ được Lôi Đao. Nghĩ tới đây tôi lập tức kéo Tần Tư Tư lui lại bên cánh cửa. Lôi Đao chém xuống, khi chém vào cửa phát ra tiếng bén nhọn của kim loại ma sát, giảm bớt tốc độ của Lôi Đao. Mà tôi thừa dịp vội vàng kéo Tần Tư Tư thoát đi cạnh người Tần Minh Hạo. Vừa rời đi, tôi nghe thấy tiếng Lôi Đao đập vào mặt đất, thanh âm đinh tai nhức óc, làm người ta tê cả da đầu. Tôi quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện đá cẩm thạch trên mặt đất lại như đậu phụ bị cắt ra một vết, nhìn thấy mà giật mình.

Tôi hít sâu một hơi, khí lực lớn đến mức nào mới có thể chém ra khe hở sâu như vậy? Nếu chém lên người, nhất định có thể chặt người ta thành hai đoạn. May mà chúng tôi cuối cùng vẫn kịp trốn thoát, tôi không dám ham chiến, thực tế thì ngay cả thời gian suy nghĩ cũng không có, kéo Tần Tư Tư chạy tới gian phòng Lý mặt rỗ ẩn thân, vừa chạy vừa hô Lý mặt rỗ mau chóng mở cửa. Cửa rất nhanh đã mở ra, Lý mặt rỗ lần nữa thò đầu ra, trong tay còn cầm hai ấm nước, tựa hồ là muốn đi cứu chúng tôi. Thấy chúng tôi, Lý mặt rỗ vui mừng quá đỗi, vội vàng thúc giục chúng tôi nhanh tới. Nhưng Lý mặt rỗ vừa hô xong, chợt có tiếng hét “Không được!” Rồi kịch một tiếng cửa đóng lại. Đại gia ơi, lại sao nữa thế? Tim tôi lập tức nhảy loạn lên, khẳng định là có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Quả nhiên, trong nháy mắt lúc cửa đóng lại, một cái bình nhỏ từ trong phòng bay ra rơi xuống đất, bộp một tiếng vỡ nát, sương trắng trong bình túa ra.

Tôi cúi đầu nhìn, lập tức tuyệt vọng. Là Ete mà chúng tôi chuẩn bị. Ete cũng không bay hơi toàn bộ, chỉ bay hơi nửa bình, số còn lại chảy trên mặt đất, sương trắng tràn ngập bốn phía. Tôi hít sâu một hơi, đầu óc đau nhức. Ai, lần này chơi lớn rồi, chúng tôi một khi hít phải khí Ete, khẳng định sẽ choáng váng, đến lúc đó còn không phải mặc cho Tần Minh Hạo chém giết ư? Tôi lo lắng đứng lại, không dám tiếp tục tiến lên. Mà quay đầu nhìn phía sau, Tần Minh Hạo đã đuổi theo, trong tay cầm Lôi Đao, bộ dáng hung thần ác sát. Tôi nổi giận gầm lên một tiếng, ném cây lau nhà về phía Tần Minh Hạo “Không nghĩ được nhiều như vậy, mau tiến vào phòng.” Chúng tôi càng đến gần, mùi Ete càng đậm đặc, chui vào trong mũi, tôi như ngạt thở, đầu óc lập tức có chút trầm mê. Đây là cơ hội duy nhất a, tôi gõ cửa “Lý mặt rỗ, mau mở cửa, mau a!” Tôi rõ ràng nghe thấy tiếng Lý mặt rỗ và Đại Kim Nha đang cãi lộn đánh nhau, xem ra hai người đang mâu thuẫn chuyện có mở cửa hay không.

Tôi mắng một câu đáng chết, càng đập cửa mạnh, Tần Minh Hạo đã nhào tới, thời gian rất gấp. Cửa vẫn không mở, mà Lôi Đao đã giơ cao! Thân người tôi dựa lên cửa, hai chân mềm nhũn, ánh mắt và ý thức dần dần mơ hồ, cuối cùng đã không còn ý thức. Trước khi hôn mê, ý niệm duy nhất của tôi là… Tôi có thể nào bị chặt thành tám khúc không… Trong mơ mơ màng màng, tôi nghe thấy tiếng Lý mặt rỗ “Trương gia tiểu ca, ngươi mau tỉnh lại a, không còn thời gian nữa.” Tôi mở mắt ra, cảm giác đầu đau như muốn vỡ ra, tôi cố nén đau đớn ngồi dậy “Tần Tư Tư đâu? Không có chuyện gì chứ?” Lý mặt rỗ nói “Không sao, các ngươi đều không sao, nếu chậm vài giây, chân ngươi đã bị phế.” Tôi lúc này mới ý thức được dưới chân tôi truyền đến một trận đau đớn, liền nhìn tới. Vừa nhìn, tôi lập tức hít sâu một hơi. Trên đùi tôi có một vết thương rất sâu, còn đang chảy máu, đã dùng băng vải bó lại sơ qua, nhưng đau đớn lại không hề giảm bớt.

“Ta hôn mê bao lâu rồi?” Tôi hỏi. “Vừa mới nằm xuống thôi.” Lý mặt rỗ nói “Không quá ba phút.” – “Chúng ta vẫn đang gặp nguy hiểm.” Tôi nói “Tần Minh Hạo khẳng định sẽ phá cửa!” Tôi vừa nói xong, trên cửa gỗ truyền đến tiếng trầm đục, không cần phải nói, khẳng định là Tần Minh Hạo đang phá cửa. Lý mặt rỗ tức hổn hển trợn mắt nhìn tôi “Ngươi là đồ miệng quạ đen a.” Nói xong liền không để ý tới tôi, vội vàng đẩy ghế sô pha chặn cửa.

… Bạn đang đọc truyện Dân buôn đồ âm – Quyển 2 tại nguồn: https://truyensexvip.net

Tôi quan sát trong phòng, phát hiện Đại Kim Nha và Tần Tư Tư đều đã hôn mê trên sàn nhà. Nhìn thấy Đại Kim Nha tôi liền tức giận, tên khốn Đại Kim Nha vừa rồi xém chút hại chết tôi a, nếu không phải trên đùi bị thương, tôi đã chạy tới bóp chết hắn không chừng. “Cứu mạng a!” Đúng lúc này Lý mặt rỗ hét thảm một tiếng, tôi lập tức nhìn lại, phát hiện cửa gỗ bị chém ra một lỗ, lưỡi đao theo khe hở chém xuống, sát rạt đầu lão Lý. Nếu không phải có ghế sô pha cản lại, chỉ sợ đầu hắn đã bị chặt thành hai nửa.

Tôi ngửi thấy một mùi khai, gia hỏa này đã tè ra quần. Như thế này không ngăn cản được bao lâu, đã có Ete xuyên qua khe hở bay vào. Tôi vội vàng hô to với Lý mặt rỗ “Cẩn thận Ete.” Lý mặt rỗ thất kinh nói “Làm sao bây giờ? Gia hỏa này sắp phá cửa mà vào, Ete… Mẹ kiếp, ta bắt đầu choáng rồi.” – “Nước tiểu có thể giải độc.” Tôi đã xem qua qua lý luận này trên internet, cũng không biết có được hay không, nhưng lúc này tôi không có lựa chọn khác, chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống. “Nước tiểu… Nước tiểu… Ta đã tiểu sạch rồi, cho ta mượn một chút.” Lý mặt rỗ gấp rút nói. Tần Minh Hạo lại bổ một đao, cửa bị nứt ra hình chữ thập, hắn luồn một cánh tay vào, Lý mặt rỗ đành phải đem bàn trang điểm bên cạnh kê lên.

Được. Tôi không để ý nhiều, dứt khoát vò ga giường thành một cục, tiểu lên trên rồi ném cho Lý mặt rỗ. Lý mặt rỗ lại không e ngại, trực tiếp nhét vào miệng làm tôi thấy buồn nôn. Cứ như vậy cũng không phải là cách a, nhất định phải nghĩ cách chạy thoát mới được. Tôi nhìn thoáng qua cửa sổ, chỉ có thể nhảy qua cửa sổ. Tôi bò tới bên Đại Kim Nha và Tần Tư Tư, trên mặt họ giáng hai tát ba ba, hai người họ rất nhanh đã tỉnh lại. Cho dù Đại Kim Nha xém chút hại chết tôi, tôi cũng không thể trơ mắt nhìn hắn chịu chết… Dù sao là tôi kéo hắn xuống vũng nước đục này. Đại Kim Nha tỉnh lại, mặt mũi ngơ ngác nhìn bốn phía quan sát, cuối cùng mới rít lên một tiếng “Đây là chuyện gì? Ai đang phá cửa?” Tôi tức giận, cho hắn một quyền “Đừng giả con mẹ nó bộ, vừa rồi vì sao không mở cửa cho lão tử?” – “Mở cửa, mở cửa nào?” Đại Kim Nha không hiểu nói “Tiểu thiếu gia, ngươi không thể vu oan người tốt a, ta có lúc nào không theo lời ngươi.”

Lý mặt rỗ rút ga giường khỏi miệng, nói “Đừng nói nữa, vừa rồi Đại Kim Nha có thể là bị quỷ nhập, giương nanh múa vuốt nhảy lên người ta… Trương gia tiểu ca, ngươi gần đây có phải phát hỏa hay không? Mùi khai này nồng quá.” Tôi không để ý nhiều, thấy Lý mặt rỗ sắp không kiên trì được nữa, vội tiến lên, cùng Lý mặt rỗ giữ ghế sô pha “Nghe lệnh của ta, hai người các ngươi mau chóng nhảy khỏi cửa sổ chạy trốn! Nếu tên kia tiến vào, ai cũng không đi được.” Đại Kim Nha không nghĩ nhiều, kéo Tần Tư Tư chạy tới bên cửa sổ, định nhảy xuống. Nhưng hai người mới vừa tới bên cửa sổ, lại ngây dại, nhìn trừng trừng bên dưới không nhúc nhích. Tần Minh Hạo lại đâm một đao, lần này cửa đã bị cắt nát, gương mặt y âm trầm làm người ta nhìn thấy trong lòng hốt hoảng. Chúng tôi căn bản là không có thời gian chần chờ nữa. Tôi mắng to “Đại Kim Nha, còn đứng ngây ra đó làm gì, muốn chết thì cứ đứng đó.”

Không ngờ Đại Kim Nha vội vội vàng vàng chạy tới, ôm lấy một băng ghế đập lên đầu Tần Minh Hạo đang thò vào “Tiểu thiếu gia, ngươi… Hay là ngươi tự đi xem đi.” Tôi sửng sốt, biết Đại Kim Nha nói như vậy khẳng định có lý do. Thế là tôi thận trọng đi đến bên cửa sổ, muốn nhìn xem rốt cuộc là tình huống như thế nào. Khi ánh mắt của tôi nhìn ra ngoài cửa sổ liền ngây ngẩn cả người. Bên ngoài cửa sổ, lại có một đám người, ít ra cũng phải ba mươi mấy người. Mà cổ quái là đám người này đều không có đầu, trên cổ trống không, thân mặc khôi giáp, toàn thân ướt dầm dề, nước rỏ như mưa. Bọn hắn đang còng lưng tựa hồ đang tìm cái gì, khắp nơi tán loạn, tình cảnh này quả thật khủng bố.

Phía trước có hổ cản đường, phía sau có truy binh, chúng tôi đã lâm vào tuyệt cảnh. Nên làm thế nào đây? Trong lòng tôi hung tợn mắng lớn, thật không ngờ, đối mặt với Tần lão bản, chúng tôi vẫn quá non nớt, tôi căn bản là không nghĩ đến Tần lão bản sẽ dùng chiêu mượn đao giết người. Tần lão bản quả nhiên không phải là loại người lương thiện. Tôi nhìn Tần Tư Tư, muốn xem cô ta có phải đã sợ đến choáng váng hay không? Nhưng bộ dáng của cô ta lại làm cho tôi hoài nghi với thế giới quan của mình. Tần Tư Tư nhìn rất trấn định tự nhiên, nét mặt không có nửa điểm thất kinh, hai mắt sáng ngời có thần nhìn chằm chằm đám quỷ phía dưới, không nói một lời, dường như đang tự băn khoăn điều gì. Tôi ngơ ngác một chút, trong lòng không khỏi hoảng loạn, Tần Tư Tư giờ phút này biểu lộ ra dũng khí phi phàm, căn bản là không thể so với người bình thường, trừ phi… Cô ta cũng bị quỷ nhập? Ý nghĩ này khiến tôi không tự chủ được bắt đầu sợ hãi, chủ động lùi xa Tần Tư Tư, đồng thời quan sát kỹ cô ta.

Tần Tư Tư hai mắt có thần nhìn phía dưới, ngoại trừ hơi có vẻ ngây ngốc, còn lại không có nửa điểm dị thường, hoàn toàn không giống bị quỷ nhập. Vậy thì kỳ quái, Tần Tư Tư rốt cuộc là có chuyện gì? Lý mặt rỗ và Đại Kim Nha sắp không chống được, lớn tiếng gọi tôi còn thất thần làm gì, mau nghĩ cách a. Tôi chợt thấy Đại Kim Nha hét thảm, lập tức nhìn lại, hắn đã trúng một đao trên cánh tay, máu chảy thành dòng. Còn Tần Minh Hạo đã thò nửa người trên vào, đang cố gắng tiến đến. Nếu không phải hai người họ dùng một cái bàn chặn lại, e là Tần Minh Hạo sớm đã tiến vào đại sát tứ phương.

Tôi cũng không đoái hoài gì tới Tần Tư Tư có phải bị quỷ nhập hay không, tiến tới lay bả vai Tần Tư Tư “Uy uy uy, mau tỉnh lại a, lửa đã cháy đến đít rồi…” Không ngờ một chiêu này lại có tác dụng, Tần Tư Tư cúi đầu nhìn tôi, không hiểu hỏi tôi đang làm gì? “Làm gì? Con mẹ nó chứ còn có thể làm gì, mau tự cứu a, không nhìn thấy cha ngươi muốn xông vào băm chúng ta thành nhân sủi cảo hay sao?” Tần Tư Tư nhìn thoáng qua phía cửa, mới chợt hiểu ra “Thật xin lỗi, ta vừa rồi ngủ thiếp đi.” – “Ngủ thiếp đi?” Tôi xém chút bị sặc nước miếng mà chết, ho khan mấy tiếng “Ngươi còn có thể ngủ được? Ngươi rốt cuộc là thông minh lanh lợi hay là không tim không phổi a.” Lý mặt rỗ lại vui vẻ trêu chọc “Má ơi, ta xem như được kiến thức qua đại tiểu thư nhà giàu.” Tần Tư Tư nói “Ngươi không định hỏi ta vừa mơ thấy cái gì sao?” – “Không có thời gian a đại tỷ.” Tôi muốn khóc mà không được, tôi mà còn hỏi vừa rồi mơ thấy cái gì thì đoán chừng khi hỏi xong tôi cũng đã xong đời rồi “Mau theo cửa sổ bò ra ngoài!”

“Không, ta thấy ngươi nên nghe xem ta mơ thấy gì.” Tần Tư Tư chững chạc đàng hoàng nhìn tôi “Ta mơ thấy một lão già quái dị.” – “Lão già quái dị!” Tôi nhịn không được toàn thân run lên, quay đầu nhìn Tần Tư Tư “Ngươi nói là… Lão già mười lăm năm trước đến Tần gia, giúp các ngươi xử lý chuyện linh dị?” – “Ừm.” Tần Tư Tư nhẹ gật đầu, nói “Lão đầu kia nói, hắn là gia gia ngươi.” Tôi kích động toàn thân run rẩy “Người nói gì với ngươi? Đây không phải là nằm mơ, gia gia ta lại thông linh với ngươi…” Lý mặt rỗ và Đại Kim Nha đã không chống nổi, kêu rên liên hồi “Đại ca, van cầu các ngươi chốc nữa hãy trò chuyện tiếp được hay không, ở đây đã không thủ được nữa.” Tôi rống lớn “Kiên con mẹ nó trì thêm một lúc, xong ngay đây.” Sau đó tôi nhìn Tần Tư Tư “Gia gia ta nói gì?” – “Gia gia ngươi bảo ta cho ngươi biết, mười lăm năm trước lão từng bày Thất Sát Tỏa Hồn Trận ở Tần gia, đến nay dư uy vẫn còn, chỉ là đã bị người khác phá hủy. Chỉ cần ngươi có thể nghĩ cách khởi động đại trận là có thể trói buộc vong linh Hạng Vũ.” Tần Tư Tư nói.

“Thất Sát Tỏa Hồn Trận, Thất Sát Tỏa Hồn Trận…” Cái tên quen thuộc này không ngừng vang lên trong đầu, tôi không tự chủ được nhớ đến một hình ảnh trong ký ức. Sau cơn mưa, cầu vồng treo ở chân trời, trước cửa nước đọng thành một vũng lớn, một thiếu niên đang nhàm chán ngồi trước cửa, hai mắt tràn ngập khát vọng nhìn ra ngoài. Hắn đang chờ gia gia về. Hắn và gia gia sống nương tựa lẫn nhau, mỗi ngày gia gia lên núi hái thuốc, trở về đều mang theo một ít thịt thú rừng. Ăn thịt rừng gia gia nấu, là chuyện vui vẻ nhất mỗi ngày của thiếu niên. Cuối cùng thì ngoài cổng vang lên tiếng bước chân, thiếu niên mừng rỡ như điên, vứt mẩu bút chì trong tay vội vàng chạy tới đón. Lão đầu gầy guộc cười cưới, tay cầm thịt thú rừng đưa cho thiếu niên, có khi là gà rừng, có khi là thỏ rừng, may mắn thì có một con hươu. Vì sơn thôn rất nghèo, nên đồ ăn thế này đã không tệ. Lão đầu vừa nấu nướng thịt rừng, vừa vui mừng nhìn thiếu niên. Đứa cháu này là lý do duy nhất để lão sống tiếp.

“Có muốn ăn thịt hươu không?” – Đương nhiên muốn.” Thiếu niên nói. “Vậy được, ta dạy ngươi vài câu khẩu quyết, nếu thuộc lòng gia gia sẽ cho ngươi ăn.” – “Gia gia, người sao lại keo kiệt như vậy, ta ăn thịt hươu còn phải học khẩu quyết, mà những khẩu quyết đó thầy ở trường cũng không hỏi đến.” – “Ngươi học ở trường là để kiếm tiền, còn ta dạy là để bảo mệnh (bảo vệ tính mạng).” Lão đầu cười nói “Nào, đọc theo ta… Thái thượng đài tinh, ứng biến vô đình, khu tà phọc mị, bảo mệnh hộ thân.”

Thiếu niên dù không biết gia gia dạy mấy câu đó là có ý gì, nhưng vì để ăn thịt hươu vẫn đọc theo. Thiếu niên cơ hồ mỗi ngày đều phải học thuộc lòng những khẩu quyết tối nghĩa khó hiểu này, đến khi đã khắc sâu trong óc, còn in sâu hơn cả “Tĩnh Dạ Tứ” của Lý Bạch mới có thể đổi sang khẩu quyết khác. Những năm gần đây, thiếu niên đã học thuộc hơn ngàn đoạn khẩu quyết, mỗi một đoạn đều khắc cốt ghi tâm trong lòng, e là cả đời này cũng không thể quên được. Nhưng cho đến nay vẫn không có đất dụng võ. Thiếu niên không hiểu dụng ý của gia gia, đến hôm nay, thiếu niên tựa hồ đã hiểu một chút. Thiếu niên kia, chính là tôi. Còn lão đầu kia, chính là gia gia!

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297
Thông tin truyện
Tên truyệnDân buôn đồ âm – Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Truyện Set, Truyện sex dài tập, Truyện sex Ma Quỷ
Ngày cập nhật01-06-2023 00:41:27
Truyện ngẫu nhiên
Đụ gái Nha Trang (Update phần 18) - Lưu Manh
Chị hàng xóm cực dâm (Update phần 13)
Mẹ vợ tôi (Update phần 3)
Chị hàng xóm xinh đẹp (Update phần 15)
Đồng nghiệp cũ (Update phần 36) - thichmbhanoi