Đóng QC
TruyenSexVIP.net > Truyện Set > Dân buôn đồ âm – Quyển 2

Dân buôn đồ âm – Quyển 2

Phần 53

Quan sát chừng một giờ, thấy Tề lão bản không có vấn đề gì tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Cũng đã đến giờ cơm trưa, Tề đại tẩu gọi đồ ăn tới cho mọi người. Đang ăn, cô gái tóc đỏ đột nhiên hỏi tôi, Tề lão bản không cần ăn gì sao? Cô ta nhắc nhở như vậy, tôi mới ý thức được mình quả thật không để ý đến việc Tề lão bản ăn uống thế nào, liền nhìn Tề đại tẩu, hỏi Tề lão bản có từng ăn cơm không? Tề đại tẩu lắc đầu “Không có, từ khi ta trở về, hắn vẫn hôn mê bất tỉnh, đừng nói ăn cơm, ngay cả nước cũng không uống.”


Tôi nhịn không được cười rộ “Vậy sao ngươi không nói sớm? Người một ngày không ăn vẫn không sao. Nhưng cả ngày không uống nước, ngươi không lo lắng thân thể hắn sẽ mất nước sao?” Tề đại tẩu vỗ đầu tự trách “Ai, đều tại ta, sao ta lại không nghĩ tới? Ta cho hắn ăn cơm uống nước ngay đây.” – “Vô dụng.” Tôi nói “Hắn đã hôn mê, dù ngươi đánh thức hắn, đoán chừng hắn cũng không có tâm tư ăn cơm.” Tề đại tẩu sợ hãi, vội hỏi tôi phải làm sao?

Tôi nói “Thế này đi, vong linh không cho Tề lão bản ăn uống gì, vậy chúng ta cũng đoạn đi hương hỏa của hắn. Ngươi đi chuẩn bị một bát cháo, đốt ba nén hương, còn lại để ta xử lý.” Tề đại tẩu lập tức gật đầu, liền chạy đi chuẩn bị. Tôi vội vàng lấy hai chén cơm, sau đó dùng muối biển lấp lên nghiên mực che đi. Vong linh hoạt động cũng cần có năng lượng, mà cách bọn chúng thu lấy năng lượng lại rất khác với con người. Người thông qua đồ ăn mà lấy năng lượng, mà vong linh lại thông qua âm khí để thu lấy năng lượng.

Vong linh trong âm vật cũng như vậy, tự thân không thể thu lấy âm khí, thường thường là thông qua âm vật để thu lấy âm khí. Tôi dùng muối biển phủ lên âm vật, tương đương với việc đoạn đi âm khí phát ra từ âm vật, vong linh không “ăn” được âm khí, tự nhiên sẽ đói. Đến lúc đó tôi lại dùng một loại đồ ăn khác có ẩn chứa âm khí dụ hoặc vong linh, vong linh muốn có âm khí, tự nhiên phải ăn hết đồ ăn. Như vậy đồng thời có thể bổ sung thể lực cho Tề lão bản.

Rất nhanh, tôi đã chuẩn bị thỏa đáng, chôn xong nghiên mực trong lớp muối. Vừa làm xong, chỉ nghe thấy chúng nữ hét chói tai “Trời ạ, tỉnh rồi tỉnh rồi, Trương ca mau nhìn a.” Tôi vội vàng quay đầu nhìn. Tề lão bản quả nhiên ngồi dậy, hai mắt trợn ngược, vành mắt đỏ rực, đầu lưỡi thè ra, gương mặt dữ tợn, đầy mồ hôi lạnh, cắn răng nghiến lợi nhìn tôi. Bộ dáng này rất giống với người treo cổ tự sát. Tôi hít sâu một hơi, chợt nhớ tới một chuyện, âm khí không đơn thuần là nguồn cung cấp năng lượng của vong linh, mà còn là thứ cần thiết để duy trì sự tồn tại của vong linh, giống như người không thể thiếu oxy.

Tôi đoạn đi nơi phát ra âm khí của hắn, thì tương đương với việc cắt đứt nguồn cung oxy, hắn không nổi giận mới là lạ. Lòng tôi lập tức nhảy lên một cái, thấy Tề lão bản một bước nhảy tới, hai tay muốn bóp cổ tôi, tôi quá sợ hãi, vừa chạy vừa gầm thét “Tất cả ra ngoài cho ta, Tề đại tẩu, cơm nấu xong chưa?” – “Xong rồi xong rồi.” Tề đại tẩu lập tức nói. “Móa nó, xong rồi thì đưa vào đây a.” Tôi phẫn nộ mắng một câu. Rất nhanh, Tề đại tẩu đã bưng một bát cháo tiến đến, trong bát có một lớp tàn hương, tôi biết đây là do đốt hương mà ra.

Giờ phút này Tề lão bản đã bóp lấy cổ tôi, Tề đại tẩu sợ hãi, trợn mắt hốc mồm nhìn tôi. Tôi hung hăng nhìn nàng một cái “Mau đặt bát xuống, ra ngoài!” Tề đại tẩu đặt bát xuống rồi vội vàng đi ra ngoài. Tề lão bản trông thấy bát cháo, nhận ra âm khí trong đó, liền vội vàng chạy tới, bưng lên húp một hơi cạn sạch. Tôi nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng không sao rồi. Tề lão bản ăn cháo xong lại quay đầu phẫn nộ nhìn tôi. Tôi không nói hai lời, liền chạy tới móc nghiên mực trong lớp muối ra.

Nghiên mực lộ ra, đối phương tự nhiên sẽ có thể hấp thu âm khí như bình thường, không đuổi đánh tôi nữa, dù sao giữa ban ngày hắn cũng không tiện hành động. Tôi thở nhẹ, gọi đám nữ nhi vào, giúp tôi đưa Tề lão bản lên giường. Trải qua một màn tuy ngắn ngủi nhưng kinh hồn vừa rồi, mấy cô nương đều kích động không thôi, vây quanh tôi hỏi mới rồi là con quỷ tức giận tấn công người ư? Đây không phải là nói nhảm sao? Tề lão bản bị quỷ nhập triệu chứng rõ ràng như vậy!

Vừa nghe nói quả thật là quỷ nhập vào người, mấy cô nương càng kích động, nói so với đi nhà ma thì kích thích hơn nhiều. Tôi câm nín không còn gì để nói. Ăn cơm tối xong, tôi bảo các nàng bắt đầu chuẩn bị. Bọn họ mặc mấy bộ cổ trang lúc trước đã chuẩn bị vào. Các nàng chỉ mặc y phục rất mỏng, “hung khí gây án” trên người vô cùng sống động, xuyên qua lớp sa mỏng có thể thấy được làn da tuyết trắng, vô cùng mỹ diệu. Mấy cô nàng này vốn xinh đẹp, dáng người không thể chê, mặc cổ trang càng là tuyệt không thể tả, tôi và lão Lý choáng váng, ngay cả Tề đại tẩu là nữ nhân cũng phải chậc chậc tán thưởng. Nhìn cổ trang mỹ nữ trên TV so với nhìn mỹ nữ mặc cổ trang chân thật bên ngoài, là hai cảm giác này là hoàn toàn khác nhau…

Không ngờ họ còn chuẩn bị cho tôi một bộ quần áo, tựa như là bộ trường sam của văn nhân mặc khách. Tôi tự nhiên là không mặc, bởi vì tôi biết mặc vào là có ý nghĩa gì, tránh không được việc gia nhập vào cuộc chơi của các nàng đêm nay, sẽ bị các nàng đùa giỡn. Tôi quả thật chịu không nổi sự dụ hoặc đó, nhất định phải kìm nén bản thân. Bọn họ sức sống mười phần, khí tức thanh xuân bắn ra bốn phía, tôi và Lý mặt rỗ nâng ly, ngồi ở cửa sổ lẳng lặng thưởng thức.

Tề đại tẩu có phong vận nữ nhân như thế, ở trước mặt các nàng cũng rất tự ti, không ngừng thở dài. Tôi hỏi nàng than thở cái gì? Tề đại tẩu lắc đầu cười khổ “Nếu không gả cho lão Tề, giờ ta hẳn là cũng như các nàng, hưởng thụ thời gian quý báu này a! Ai, nếu trời cao cho ta cơ hội quay lại lúc đó, ta nhất định sẽ không chọn lão Tề.” Tôi cười trấn an Tề đại tẩu “Ngươi nghĩ như vậy là sai, ngươi cho rằng cuộc sống của các nàng rất tốt ư? Mỗi ngày vì sinh kế mà bôn ba, thường xuyên không vui vẻ, còn phải chống lại các loại quy tắc ngầm, hơi không chú ý là sẽ bị hãm sâu ở trong đó, các nàng cũng có nỗi khổ tâm riêng.”

Tề đại tẩu lại thở dài, cũng không biết có nghe tôi khuyên hay không. Mấy cô nương chơi đùa trong sân chơi, ánh trăng bàng bạc chiếu xuống, cảm giác mông lung càng khiến cho bóng đêm thêm gợi cảm. Tiếng cười trong trẻo, bước chân nhẹ nhàng, tình cảnh này tuyệt vời như thế, thật khiến cho người ta không đành lòng phá vỡ. Điều này khiến tôi chợt nhớ tới một câu thơ cổ “Ngân chúc thu quang lãnh họa bình, khinh la tiểu phiến phác lưu huỳnh. Thiên giai dạ sắc lương như thuỷ, ngọa khán Ngưu Lang Chức Nữ tinh.”

(Nến bạc trời thu lạnh vách tường, đom đóm bay cao quạt khẽ phẩy, giữa đêm thang trời lạnh như nước, nằm ngắm Ngưu Lang Chức Nữ tinh – dịch thơ nôm)

Tình cảnh này chẳng phải rất giống ngữ cảnh trong thơ cổ ư? Khi chúng tôi đang lẳng lặng thưởng thức cảnh đẹp tuyệt vời này, trong phòng lão Tề bỗng nhiên có động tĩnh. Tôi lập tức quay đầu nhìn lại, phát hiện Tề lão bản đã từ trên giường bò dậy. Tề lão bản vành mắt hõm sâu, tóc rối tung, đi bằng mũi chân, từ trong phòng ngủ đi thẳng tới phòng tắm. Mấy cô nàng đang chơi đùa lúc này cũng chú ý tới Tề lão bản, đều im lặng, cẩn thận nhìn chằm chằm vào lão Tề.

Tề lão bản làm như không thấy chúng tôi, trực tiếp đi vào phòng tắm, giống như hôm qua, vẫn mặc quần áo mà tắm rửa. Ánh mắt của tôi trong lúc vô tình nhìn tới bộ cổ trang mà mấy cô gái chuẩn bị cho tôi, linh cơ khẽ động, liền nhặt bộ y phục đó lên rồi ném vào trong phòng tắm. Vong linh này có lẽ là thích mặc cổ trang a? Quả nhiên, Tề lão bản vừa trông thấy bộ y phục, thần sắc trở nên kích động, vội vội vàng vàng nắm lấy, nhẹ nhàng vuốt ve.

Sau đó, hắn mặc bộ cổ trang, đứng trước gương quan sát tỉ mỉ, hài lòng gật đầu cười. Tôi yên lặng cười, thầm nghĩ tên gia hỏa này còn rất tự luyến (tự yêu bản thân) nha. Tôi bảo mấy cô nàng đứng bên cạnh tôi, hy vọng có thể dùng mỹ nữ để vong linh động lòng, sau đó rượu vào lời ra, kể lại chuyện xưa của hắn. Mấy cô nương da thịt trắng nõn, dung mạo đẹp đẽ, ở thời cổ đại hẳn là còn quyến rũ động lòng người hơn công chúa hoàng thất a?

Nhưng Tề lão bản lại chỉ tùy tiện liếc qua, rồi chẳng muốn nhìn nữa, trở về phòng tô tô vẽ vẽ. Cũng như hôm qua, hắn đấm ngực dậm chân, phun ra một giọt tâm tiêm huyết. Hôm nay tâm tiêm huyết đã có chút ảm đạm mờ nhạt, hẳn là vì thân thể Tề lão bản đã quá hư nhược. Sau đó mài mực, làm thơ, vẽ tranh, rồi lẳng lặng thưởng thức, đối với cô gái trong tranh càng thêm bất mãn, xé bỏ, một lần nữa lại vẽ.

Mấy cô nàng dần mất hứng thú, không khỏi oán trách “Trương ca, chỉ một chút thế này không đáng sợ a.” – “Đúng vậy a Trương ca, ngươi mau khai đàn làm phép, đánh một trận với con quỷ kia đi, để chúng ta tăng thêm một chút kiến thức.” – “Đây là thứ quỷ gì chứ, thật là mất mặt.” Tôi nghẹn họng trân trối, mẹ nó, các ngươi cho rằng giống như trên TV, khai đàn làm phép ném phù múa kiếm là có thể trừ vong? Tôi không khỏi cảm khái, bọn họ tuổi còn quá trẻ, tư tưởng cứ như thiên mã hành không…

(Thiên mã hành không: Ngựa trời bay cao. Ý chỉ ý tưởng, suy nghĩ dồi dào, phong phú, không bị bó hẹp. Ở đây ý nói suy nghĩ viển vông xa rời thực tế)

Thấy tôi không có hành động gì, bọn họ hỏi tôi sao vậy? Đừng nói không có cách thu thập con quỷ kia a. Tôi đành bình tĩnh lại, kiên nhẫn nói với các nàng kế hoạch của tôi, định để các nàng moi ra tâm sự của con quỷ kia. Cô gái tóc đỏ cười nói “Sao ngươi không nói sớm a, không phải chỉ là giả làm bạn thông đồng với một con quỷ thôi sao? Đơn giản.” Tôi bồn chồn nhìn nàng “Ngươi không sợ?” – “Cái này có gì mà sợ? Con quỷ này có phải là nam nhân không? Chỉ cần là nam nhân, mặc kệ là người hay không phải người, đều chạy không thoát mê hoặc đại pháp của bản cô nương.”

Nói xong, cô gái tóc đỏ liền chuẩn bị đến bên Tề lão bản. Điều này khiến tôi sợ hãi, mẹ nó đúng là nghé con không sợ cọp, đừng thấy Tề lão bản lúc này như người vô hại, nếu nàng tới khiêu khích, hắn khẳng định sẽ bị chọc giận. Nói trắng ra là quấy rối tình dục a, đến lúc đó cô gái tóc đỏ chắc chắn không có kết cục tốt. Tôi ngăn lại, cảnh cáo nàng ngàn vạn lần không thể tùy tiện lại gần đối phương. Nàng có chút không vui, nói không tới gần thì làm thế nào gợi chuyện được với hắn?

… Bạn đang đọc truyện Dân buôn đồ âm – Quyển 2 tại nguồn: https://truyensexvip.net

Tôi nói “Các ngươi không thể chủ động tới gần hắn, nếu không sẽ chọc giận hắn, chỉ có thể để hắn chú ý tới các ngươi. Nói không chừng hắn thấy ai có duyên, sẽ tâm sự với các ngươi, thổ lộ một chút tình cảm trong lòng.” Cô nàng tóc đỏ bất đắc dĩ nói “Vậy muốn chúng ta làm thế nào? Muốn ta cởi sạch đồ dụ hoặc hắn? Vậy phải đưa tiền a.” Lời nói của cô gái tóc đỏ làm tôi chợt nghĩ ra điều gì, vội vàng nói “Các ngươi ra ngoài chơi đi, hát ca một chút, chơi trò gì đó, hoạt náo một chút, gây ra động tĩnh.” Tiểu Nguyệt bất đắc dĩ cười khổ “Ai, hầu hạ con quỷ này thật là tốn sức, các tỷ muội, nghe lệnh đi.” Nói rồi Tiểu Nguyệt đi ra ngoài trước, mấy cô nương dù phàn nàn không ngớt nhưng vẫn đi theo.

Mấy cô nương bắt đầu chơi trò diều hâu vồ gà con, chơi mệt rồi lại ca hát, nhưng kia Tề lão bản vẫn thờ ơ, dần dần có chút bực bội khó nhịn. Rốt cục, Tề lão bản bị chọc giận, vọt tới cửa sổ mắng bọn họ “Ma mị chi âm, hồng nhan họa thủy, họa quốc ương dân!” Ngươi đại gia thật! Tôi hoài nghi vong linh này có phải đồng tính luyến ái hay không, các cô gái hấp dẫn tôi như thế mà vong linh này lại vẫn thờ ơ, thậm chí còn tức giận. Tôi lo các nàng mà tiếp tục sẽ chọc giận Tề lão bản, không có cách, đành bảo bọn họ ngừng lại. Cô nàng tóc đỏ tức giận đi tới, nói “Trương ca, tên kia rốt cuộc là có chuyện gì, không phải là gay chứ? Ức chết ta rồi, ta không làm nữa, có được không?” Nói rồi nàng liền đi thay quần áo. Mấy người khác cũng đã mỏi mệt không chịu nổi, liên thanh nói không còn sức nữa, đây là loại quỷ gì a, chơi không vui gì cả. Chơi không vui gì cả…

Tôi cũng thực sự hết cách, thầm nghĩ mềm không được, vậy chỉ có thể cứng. Lý mặt rỗ bỗng nhiên nói “Nếu không để ta thử một chút?” Tôi không hiểu nhìn lão Lý, hỏi hắn có cách gì hay. Lý mặt rỗ nói “Hắn không phải là thích nam nhân sao? Để ta thử một chút, nói không chừng có thể thu phục được hắn.” Tôi phì cười, cười đến đau cả bụng, như vậy mà lão Lý cũng có thể nghĩ ra. Tôi nói “Thôi đi, hắn hẳn không phải là gay, ngươi không thấy hắn luôn vẽ một nữ nhân nào đó sao? Hắn có lẽ là quá si tình, chỉ thích nữ nhân đó, đối với những nữ nhân khác không có hứng thú.”

Quả nhiên, tôi vừa nói xong, đã thấy Tề lão bản cầm lên bức tranh mỹ nữ tắm rửa vừa mới hoàn thành, hắn tựa hồ đối với bức vẽ này rất hài lòng, trên mặt mỉm cười nhìn bức họa, cười nhạt một tiếng “Tăng kinh thương hải nan vi thuỷ, trừ khước Vu Sơn bất thị vân a!”

(“Tăng kinh thương hải nan vi thuỷ, trừ khước Vu Sơn bất thị vân” dịch nôm: “Xưa nay biển cả khó thành nước, ngoại trừ Vu Sơn chẳng phải mây”: Người đã kinh qua biển rộng sâu thẳm thì nước ở nơi khác không thể làm họ chú ý, ngoài trừ mây ở Vu Sơn mới là mây, còn mây ở nơi khác đều mờ mịt không phải. Ý nói ấn tượng sâu đậm, những thứ khác không thể so sánh được với thứ có ấn tượng đó. Gốc từ thơ của thi hào Nguyên Chân đời Đường)

Mấy cô gái lập tức sửng sốt, không hiểu hỏi tôi đây là ý gì? Tiểu Nguyệt nói “Còn có thể có ý gì? Đây là nói chúng ta kém hơn nữ nhân trong bức họa, hắn đã gặp qua nữ nhân trong bức họa rồi thì đương nhiên sẽ không coi chúng ta vào đâu.” – “Phi, bị điên rồi.” Cô nàng tóc đỏ tức giận nói. Tiểu Nguyệt cũng tức giận “Ta không tin vào ma quỷ, ta thấy hắn căn bản là một tên hạ tiện, hôm nay cho hắn thấy sự lợi hại của ta.” Nói xong, nàng đi về phía Tề lão bản.

Tôi sợ hãi, vội vươn tay ra ngăn nàng lại, nhưng nha đầu Tiểu Nguyệt này đã chạy xa. Tôi sợ đến hồn phi phách tán, theo bản năng muốn xông tới bảo vệ Tiểu Nguyệt, nếu thực sự không được thì đại chiến một trận. Nhưng Lý mặt rỗ lại cản tôi, nói “Ngươi còn không hiểu Tiểu Nguyệt ư? Chuyện không nắm chắc nàng sẽ làm ư? Chờ một chút đi, ta thật muốn xem nàng rốt cuộc định làm gì.” Nhưng tôi rất lo lắng a, sao có thể trơ mắt nhìn Tiểu Nguyệt đi chịu chết? Lão Lý lại một mực tóm lấy tôi, hết cách, chỉ có thể lo lắng mà nhìn Tiểu Nguyệt.

“Vị tiên sinh này, có thể cho ta xem một chút bức họa kia hay không?” Tiểu Nguyệt đối mặt với vong linh không hề sợ hãi, nói thật to tựa như đang tán gẫu cùng bằng hữu. Tề lão bản khinh thường liếc Tiểu Nguyệt “Con hát mà thôi, sao hiểu được thư họa.” – “Vậy cũng chưa hẳn.” Bị khinh bỉ không hiểu cầm kỳ thư họa ngay trước mặt, Tiểu Nguyệt rất phẫn nộ, đoạt lấy bức họa thưởng thức. “Hừ!” Tề lão bản phẫn nộ, vỗ bàn đứng dậy “Mau buông ra, không được ô uế tranh của ta.” Nói rồi liền đoạt lấy bức họa. Tôi cả kinh cả người toát mồ hôi lạnh, Tiểu Nguyệt làm gì vậy, không muốn sống nữa sao. Tôi gạt bỏ tay Lý mặt rỗ rồi xông tới. “Họa tuy tốt, đường cong trôi chảy, sinh động như thật, duy chỉ có giữa lông mày thiếu một tia thần sắc phong nhã, đáng tiếc.” Tiểu Nguyệt thở dài nói. Tề lão bản ngơ ngác một chút, không hiểu nhìn Tiểu Nguyệt “Ngươi thật hiểu họa?”

“Có biết một chút.” Tiểu Nguyệt cười, tiện tay nhấc lên bút lông, trải một trang giấy lên mặt bàn, bắt đầu đặt bút. Tiểu Nguyệt tựa hồ thật sự tinh thông, ngòi bút uốn lượn như long xà, trên giấy lưu lại từng đạo vết tích, nhìn như lộn xộn, nhưng lại rất sống động. Rất nhanh, một mỹ nữ cổ điển đã xuất hiện trên giấy. Cuối cùng là tô điểm một chút ở hai mắt, vốn là mỹ nữ không có thần sắc phong nhã, giờ lại tựa như người sống, trong ánh mắt xen lẫn vô hạn phiền muộn và tịch mịch…

Tôi trợn tròn mắt, thật sự không ngờ Tiểu Nguyệt có bản lĩnh này, trước kia đã coi thường nàng. Mà Tề lão bản cũng ngây người, nhìn chằm chằm bức họa, thận trọng cầm lấy, tinh tế thưởng thức. Nhìn một lát, Tề lão bản không khỏi chậc chậc tán thưởng “Không ngờ thế gian lại có nữ tử thông minh như thế, khó có được, đúng là khó có được a.” Tiểu Nguyệt cười nhạt cười không nói gì. Sau đó, Tề lão bản lại đắm chìm trong bức họa, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt mỹ nữ, đa sầu đa cảm vô cùng.

Không ngờ cuối cùng Tề lão bản lại ôm bức họa gào khóc “Ai! Người móng nhớ đã qua đời, chỉ oán trời cao bất công, chàng có tình nàng có ý, lại không thể tới được với nhau.” Tôi nhẹ nhàng thở ra, Tề lão bản cuối cùng đã mở rộng cửa lòng. Tôi lập tức nháy mắt với Tiểu Nguyệt, nàng nhìn tôi đắc ý cong tay ra dấu ok, rồi nghiêng đầu nhìn Tề lão bản “Tiên sinh, có thể cùng tiểu nữ bày tỏ sầu não trong lòng hay không?” Tề lão bản nhìn Tiểu Nguyệt “Cũng được, khó gặp được nữ tử thông minh linh tính bực này như ngươi.”

Nói rồi Tiểu Nguyệt tiện tay đóng cửa thư phòng lại. Mẹ nó! Tôi trợn tròn mắt, trêu đùa cái cọng lông a, tôi sẽ ăn dấm đấy biết không? Tôi chịu không nổi, muốn nhắn tin, nhưng bị Lý mặt rỗ cản lại, nói “Ngươi nhìn không ra ư? Người ta đường đường chính chính là chính nhân quân tử, sẽ không làm gì Tiểu Nguyệt, ngươi cứ yên tâm.” Dù nói như vậy, nhưng tôi trong lòng vẫn chua chua, luôn cảm giác mình đang đội nón xanh (~ bị cắm sừng).

Nhưng tôi biết tôi tới đó không phải là lựa chọn sáng suốt, bất đắc dĩ, chỉ có thể ngừng lại. Cứ như vậy, tôi ở trước cửa đau khổ đợi một đêm, cũng không thấy Tiểu Nguyệt đi ra. Nếu không phải Tiểu Nguyệt nhắn tin nói nàng vẫn an toàn, tôi đã sớm manh động đá tung cửa. Bọn Lý mặt rỗ sao chịu được sự buồn tẻ này? Sớm đã tìm một chỗ nghỉ ngơi rồi. Chờ đến hừng đông, tôi nghe thấy trong phòng có tiếng như có người ngã xuống đất, tôi vốn mẫn cảm, trong lòng càng gấp, vội vàng đứng lên.

Tôi còn chưa xông tới, cửa đã mở ra, trông thấy một đôi mắt gấu mèo của Tiểu Nguyệt thoạt nhìn vẫn rất hưng phấn, nhìn tôi cười “Ta chợt phát hiện huynh có chút thô tục nông cạn, không có nội hàm…” Tôi nhịn không được cười rộ, nhìn trong phòng “Tề lão bản đâu?” – “Ngủ rồi.” Tiểu Nguyệt nói “Nằm dưới bàn.” Tôi nhẹ nhàng thở ra, nắm lấy tay Tiểu Nguyệt, từ trên xuống dưới đánh giá một phen “Tiểu Nguyệt, tên kia không làm gì ngươi chứ?” – “Yên tâm đi.” Tiểu Nguyệt nói “Người ta là chính nhân quân tử, sẽ không như vậy đâu.” Tôi nhẹ nhàng thở ra, hỏi Tiểu Nguyệt có moi được tâm sự của vong linh không. Tiểu Nguyệt ảm đạm nói “Ai, đã moi được, thật sự là thiên hạ đệ nhất si tâm nhân a! Vì chờ người trong lòng, mà chờ tới mấy ngàn năm…”

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297
Thông tin truyện
Tên truyệnDân buôn đồ âm – Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Truyện Set, Truyện sex dài tập, Truyện sex Ma Quỷ
Ngày cập nhật01-06-2023 00:41:27
Truyện ngẫu nhiên
Tội lỗi khó quên (Update phần 8)
Vợ tôi cho sếp đụ (Update phần 18)
Học cách chiều chồng (Update phần 2)
Hiếp dâm chị gái (Update phần 8)