Đóng QC
TruyenSexVIP.net > Truyện Set > Dân buôn đồ âm – Quyển 2

Dân buôn đồ âm – Quyển 2

Phần 156

“Từ từ, để ta nhớ lại đã.”


Bà chủ ngẫm nghĩ thật lâu mới nói:

“Đúng rồi, lão Tống nói bản danh sách đó rất đáng sợ, tự chảy ra máu, giống như là nước mắt vậy.”

Trực giác cho tôi biết bản danh sách này chính là âm vật, tôi hỏi bà chủ còn biết manh mối nào khác không? Kết quả bà ta lắc đầu. Nhưng tôi cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, nếu là năm gã bảo vệ phát hiện bản danh sách kia có quỷ, Dư Hoa vì sao lại mạo hiểm giết chết bọn họ? Cách giải thích duy nhất chính là, bọn họ đã phát hiện ra bí mật trong đó.

Nghĩ vậy tôi hỏi bọn họ có thấy điện thoại của Tống Trung không? Năm người đều đã chết, rất có thể bọn họ đã liên hệ với nhau.

“Điện thoại ở nhà, ngươi đi cùng ta.”

Nói xong vợ Tống Trung đưa chúng tôi về nhà. Vừa vào cửa tôi đã thấy Dư Hoa đang đi qua đi lại trong sân. Lý mặt rỗ sắc mặt lạnh lùng muốn động thủ, tôi dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn đừng xúc động, sau đó mỉm cười hỏi Dư Hoa sao lại ở đây?

“Sáng sớm ta tới đây tìm các ngươi mới biết Tống Trung đã chết, cho nên mới tới nhà hắn xem thử.”

Nói đến đây Dư Hoa thần sắc ảm đạm, mặt đầy bi thiết thở dài. Nhìn vẻ mặt của hắn không giống giả vờ, lòng tôi lập tức rối rắm, chẳng lẽ tôi hiểu lầm hắn? Lúc này vợ Tống Trung hoảng loạn thất sắc từ trong phòng chạy ra, thở hổn hển nói:

“Đại sư, điện thoại mất rồi!”

“Cái gì?”

“Điện thoại vẫn luôn đặt trong ngăn kéo, sáng sớm hôm nay vẫn còn, giờ đã không thấy.”

Vợ Tống Trung nói. Tôi nhìn Dư Hoa, nhíu chặt lông mày.

Sau khi rời khỏi Xà Sơn Câu thôn, chúng tôi đến thẳng viện bảo tàng Thẩm Dương, tìm một khách sạn gần đó nghỉ. Dư Hoa nói bận việc nên sắp xếp cho chúng tôi xong thì rời đi. Dư Hoa vừa mới đi khỏi, Lý mặt rỗ rốt cuộc nhịn không được, nói:

“Trương gia tiểu ca, chúng ta còn phí lời với hắn làm gì? Ta thấy điện thoại chính là do hắn trộm.”

“Ta biết, nhưng giờ chưa phải lúc.”

Tôi nói.

Tuy rằng đã xác định Dư Hoa chính là hung thủ phía sau màn, nhưng chuyện này cũng thật sự là có âm vật quấy phá, tôi cảm thấy có Dư Hoa ở đây, chúng tôi hành động trong viện bảo tàng lên dễ dàng hơn nhiều. Lý mặt rỗ hiểu đạo lý này, cũng không nói gì nữa. Giữa trưa tôi gọi điện cho Tiểu Nguyệt, nàng bảo tôi đoàn phim đã xong việc, chuẩn bị tới tìm tôi. Tôi bảo nàng ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi, rất nhanh tôi sẽ trở về. Nàng không tin, một hai đòi tới, cuối cùng vẫn là nhờ có Lý mặt rỗ dẻo miệng thuyết phục nàng. Nhưng nàng yêu cầu tôi mỗi ngày phải gọi cho nàng báo bình an, tựa như một đứa trẻ vậy.

Buổi chiều rảnh rỗi không có việc gì, tôi và Lý mặt rỗ tới Thẩm Dương Đại soái phủ tham quan. Đây là nơi vào thời kỳ Quốc Dân Đảng, cha con quân phiệt Trương Tác Lâm và Trương Học Lương cư ngụ, trong một thời gian dài, đây là trung tâm của quân Đông Bắc. Nơi này bày rất nhiều đồ vật thời kỳ kháng chiến, qua những thứ này phảng phất có thể cảm nhận được thời đại mà anh hùng xuất hiện lớp lớp. Tôi xem rất nhập tâm còn Lý mặt rỗ lại có vẻ buồn chán. Hắn còn nói mấy thứ này căn bản không đáng tiền, có gì mà say mê?

“Cả đời này ngươi chỉ biết đến tiền.”

Tôi trừng mắt nhìn hắn một cái, không hề để ý tới hắn, tiếp tục cảm thụ bầu không khí ở đây. Không ngờ lần tham quan bình thường này lại khiến tôi tìm được một manh mối rất quan trọng! Đại soái phủ nổi tiếng nhất là Lão Hổ Sảnh, bên trong bày hai tiêu bản hổ, nghe nói là do thiếu soái Trương Học Lương bắt được. Hơn nữa Trương Học Lương còn đã từng ở Lão Hổ Sảnh bày Hồng Môn Yến, bắn chết hai vị tướng trong quân Đông Bắc đã đầu nhập người Nhật: Dương Vũ Đình và Thường Âm Hòe, bởi vậy danh hiệu Thiếu soái truyền khắp Đông Bắc.

Lý mặt rỗ vẫn luôn không hề để ý gì nhưng khi nhìn thấy tiêu bản hai con hổ liền hứng thú, hắn mặc kệ bảng “Xin đừng tới gần”, rất vô ý thức vượt qua dây xích căng ngang muốn sờ thử một phen. Tôi muốn ngăn hắn nhưng đã không kịp, đành phải kệ hắn, rồi dọa hắn sẽ gọi quản lý tới. Nhưng Lý mặt rỗ vừa sờ vào, sắc mặt liền ngưng trọng rụt tay về, cả người không được tự nhiên.

“Sao vậy, sợ à?”

Tôi trêu ghẹo hắn, cho rằng hắn sợ bị phạt tiền.

Không ngờ Lý mặt rỗ liên tục phất tay nói:

“Trương gia tiểu ca, nơi này có chút tà môn, xung quanh tiêu bản quá lạnh, giống như tủ lạnh vậy, mới vài giây ta đã nổi gai ốc.”

Hắn nói làm tôi nhăn mày lại, nói…

“Ngươi không gạt ta chứ?”

Ban ngày ban mặt, nếu toàn bộ Đại soái phủ chỉ có một nơi lạnh lẽo đến thấu xương, vậy nhất định có vấn đề. Nghe Lý mặt rỗ khẳng định, tôi cũng không nghĩ nhiều, vượt qua lan can sờ vào con hổ.

Quả nhiên như lời hắn, khi tới gần tiêu bản không khí đột nhiên lạnh lẽo, càng gần con hổ thì hàn khí càng thịnh, tựa như mùa đông khắc nghiệt vậy. Trong hàn khí còn kèm theo oán khí mãnh liệt! Oán khí xuất hiện ở đây, chỉ sợ cũng chỉ có Dương Vũ Đình và Thường Âm Hòe. Tôi đọc sách lịch sử, biết năm đó Dương Thường hai người đều là những vị tướng cần mẫn, tuy rằng tính tình cổ quái, nhưng đánh chết cũng sẽ không làm Hán gian đầu nhập người Nhật Bản. Lúc ấy Trương Học Lương trúng kế ly gián của người Nhật mới giết đi hai vị mãnh tướng đắc lực này.

Hai người hàm oan mà chết, khẳng định âm hồn bất tán, tôi nhưng không muốn dính vào vũng nước đục này, chuẩn bị lui về lại phát hiện một vấn đề: Cỗ oán khí này tựa hồ rất giống với âm linh quấn lấy Tống Trung! Chẳng lẽ, lần này âm vật lại liên quan đến tướng quân Dương Vũ Đình đại danh đỉnh đỉnh? Nghĩ vậy, tôi không cầm lòng được mà rùng mình, nhưng không phải là do sợ hãi, mà là xuất phát từ sự kính sợ trong nội tâm.

Lại liên tưởng đến lời đối thoại ở khu mộ địa, hắn nói chính mình một lòng vì nước vì dân, ánh mắt cô độc của kẻ trên cao ấy, tôi cơ hồ có thể kết luận âm linh chính là Dương Vũ Đình. Cuối cùng tôi giả bộ như không có chuyện gì, rời khỏi Lão Hổ Sảnh. Dọc đường Lý mặt rỗ đều hỏi tôi vì sao không nhúng tay? Ban đầu tôi mặc kệ hắn, về sau thật sự không chịu nổi mới nghiêm túc nói:

“Đó là một người đã từng động can qua với người Nhật, một anh hùng dân tộc thề sống chết không thỏa hiệp! Ngươi nói ta có thể xuống tay sao?”

“Ha, anh hùng thì thôi vậy.”

Lý mặt rỗ làm bộ hiểu chuyện gật đầu.

Tôi thở dài thật mạnh. Lý mặt rỗ hỏi tôi vì sao lại thở dài, tôi lắc đầu cười khổ nói:

“Không có gì, đột nhiên cảm khái mà thôi.”

Giờ tôi đã hiểu rõ nỗi khổ của Nhất Sơ, hắn không nhúng tay vào việc này, chính là vì không muốn đối mặt với Dương Vũ Đình tướng quân, cũng sợ ảnh hưởng đến suy nghĩ của tôi, cho nên từ đầu chí cuối hắn không nói cho tôi biết chi tiết về âm vật. Nhưng tôi đã biết, mà tôi cũng rất kính trọng Dương Vũ Đình tướng quân!

Năm đó quân đoàn Phụng hệ đóng ở Đông Bắc, không ai địch nổi, Dương Vũ Đình đi theo đại soái Trương Tác Lâm, không biết đã đánh qua bao nhiêu tên quỷ Nhật Bản, làm người Nhật sợ tới mức không dám bước chân vào Đông Bắc. Nếu không phải Trương Học Lương tự hủy trường thành, giết đi đại tướng, mang theo quân đội chạy khỏi Đông Bắc như đám trẻ nít, người Nhật sẽ phát động chiến tranh xâm lược Trung Hoa sao? Tuyệt đối không.

Âm vật thương nhân hoặc là không nhúng tay, hoặc là nhúng tay thì phải quản cả đời, quy củ này tôi chưa từng phá hoại, giờ phút này lại có chút dao động… Nhưng khi nghĩ tới về nhà có Tiểu Nguyệt đang đợi tôi, còn có ánh mắt bất lực của vợ Tống Trung, cùng với hung thủ giết người phía sau, tôi càng cảm nhận được trách nhiệm của mình. Không thể từ bỏ!

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297
Thông tin truyện
Tên truyệnDân buôn đồ âm – Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Truyện Set, Truyện sex dài tập, Truyện sex Ma Quỷ
Ngày cập nhật01-06-2023 00:41:27
Truyện ngẫu nhiên