Đóng QC
TruyenSexVIP.net > Truyện dâm hiệp > Con đường bá chủ – Quyển 10

Con đường bá chủ – Quyển 10

Phần 234
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.me, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Mặc dù đã sớm suy đoán nữ nhân kia không phải cung nữ bình thường nhưng Lạc Nam chẳng ngờ đến nàng vậy mà muốn ám sát Càn Quân Thánh Đế.


Chẳng trách vừa rồi muốn đi cùng Duệ Phi gặp mặt Càn Quân Thánh Đế.

Bất quá nói gì thì nói, Càn Quân Thánh Đế dù sao cũng là nhân vật cường đại, người đứng đầu của một Đế Quốc, muốn ám sát thành công e rằng không đơn giản.

ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…

Âm thanh chiến đấu vẫn vang lên không ngừng, mức độ đại chiến khiến toàn bộ Thánh Cung vì đó run rẩy dữ dội.

Có câu nói trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, Lạc Nam không muốn trở thành ruỗi muỗi xui xẻo, nhanh chóng thu hồi vật phẩm trong rương đặc biệt rồi nhanh chân chuồn càng xa càng tốt.

Mặc dù rất tò mò về tình hình cuộc chiến nhưng hắn cũng không ngu xuẩn đến gần.

Dám ra tay ám sát Thánh Đế, thực lực của nữ nhân kia chắc chắn cũng không phải tầm thường, đại chiến quy mô như vậy không phải thứ mà hiện tại hắn có thể quan sát.

Mục đích chính của lần vào Thánh Cung này đã đạt được, chuồn khỏi nơi này là thượng sách.

Nghĩ đến đây, Lạc Nam đeo Lệnh Bài của Trưởng Lão Lôi Gia lên cổ để chứng minh thân phận, vội vàng hướng về đại môn Thánh Cung lao đi.

“Hừ, một Thánh Đế Trung Kỳ nho nhỏ cũng muốn ám sát trẫm?”

Đúng lúc này có một âm thanh cao cao tại thượng, không giận tự uy vang vọng khắp mọi ngõ ngách Thánh Cung:

“Kích hoạt Càn Quân Phong Thiên Trận, đem toàn bộ Thánh Cung bao vây, không có lệnh của trẫm không ai được phép ra ngoài nửa bước!”

ẦM ẦM ẦM…

Nguyên Khí trong đất trời điên cuồng tụ hội, vô số Trận Văn phô thiên cái địa ẩn trong không gian phát sáng dữ dội.

“GIẾT GIẾT GIẾT GIẾT…”

Tiếng quát túc sát xông thẳng vân tiêu, Lạc Nam ngẩn ngơ nhìn lấy cảnh tượng trước mắt.

Chỉ thấy tầng tầng lớp lớp Trận Văn huyễn hóa thành hàng vạn quân đội nhuộm đầy sát khí, kết thành trận hình phong tỏa toàn bộ Thánh Cung.

Những quân đội này đều là do Trận Văn hóa thành nhưng chúng nó dường như có được linh tính, hoạt động không khác nào binh lính tinh nhuệ ngang dọc chiến trường, trung thành và tập trung tuyệt đối.

“Móa nó thật xui xẻo!”

Lạc Nam âm thầm mắng chửi, không nghĩ đến lẻn vào Thánh Cung lại gặp ngay chuyện như vậy.

Lúc này Thánh Cung đã bị phong tỏa chặt chẽ, e rằng hắn cũng không thể đi ra.

Quả nhiên vừa mới tiến đến gần đại môn, một đám hàng trăm tên binh lính do Trận Pháp tạo thành liền dùng ánh mắt đầy rẫy sát khí nhìn về phía hắn, siết chặt vũ khí trong tay.

Lạc Nam thầm nghĩ thực lực của những tên này đều ứng với Thánh Tướng, một khi có một tên bị tiêu diệt thì vị Chiến Trận Sư điều động Càn Quân Phong Thiên Trận sẽ lập tức cảm ứng được, từ đó xác định vị trí của cung nữ sát thủ kia.

“Xem ra nữ nhân đó dữ nhiều lành ít, thật là hồ đồ…” Lạc Nam âm thầm lắc đầu, cũng không biết là hận thù đến mức độ nào mới khiến nàng quyết tâm mạo hiểm ám sát Càn Quân Thánh Đế như vậy, hoặc cũng có thể là liên quan đến lợi ích nào đó.

Bất quá mọi thứ tạm thời không liên quan gì đến hắn, nếu Càn Quân Thánh Đế bị ám sát thì tốt, không bị cũng chẳng thể làm gì.

Lạc Nam đành quay người trở về, muốn tìm một nơi an toàn ẩn nấp.

Đừng nói là hiện tại hắn nhập vai một thằng nhóc phế vật, dù bạo phát toàn lực e rằng cũng không chiến nổi nhân vật cấp Thánh Tướng.

Trong khi đó lúc này toàn bộ Thánh Cung đều đang nháo nhào truy lùng sát thủ, chẳng biết bằng biện pháp nào mà nàng ta đã thành công tạm thời bỏ trốn.

Hầu như tất cả Thị Vệ, Tướng Quân và Cường Giả đang có mặt trong Thánh Cung đều đang toàn lực xuất động.

Cường giả bay đầy trời, Thánh Tướng, Thánh Vương đi đầy đất, các nhân vật như Tiểu Thánh, Đại Thánh chỉ có thể làm tiểu tốt lâu la, kết thành từng đoàn truy lùng khắp mọi ngõ ngách.

Lạc Nam âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, nội tình của Thánh Đế Cấp Thế Lực thật sự quá kinh khủng.

Đây chỉ mới là lực lượng dưới tay Hoàng Thất, còn chưa kể các gia tộc như Lạc Gia, Lôi Gia và vô số thế lực phụ thuộc khác ở Quân Đô và trải dài trên khắp lãnh thổ.

Lạc Nam siết chặt nắm tay, ánh mắt càng thêm nghiêm nghị.

Càn Quân Đế Quốc đã mạnh như thế rồi, Đông Hoa Cung là Chí Tôn Cấp Thế Lực còn mạnh đến mức độ nào nữa? Rồi Cấm Kỵ cấp Thế Lực sẽ cường đại đến đâu?

Xem ra phải còn một quảng đường rất dài để hắn có thể tiếp quả Đông Hoa Cung, đối mặt với Cấm Kỵ cấp Thế Lực.

“Tiểu tử đứng lại!”

Bỗng nhiên có tiếng quát lạnh truyền đến.

Lạc Nam đưa mắt nhìn sang, phát hiện một đội ngũ chừng mười tên binh lính kéo đến bao vây lấy mình.

Dẫn đầu của đám binh lính này chính là khuôn mặt của tên thanh niên quen thuộc, lần trước bị Lạc Nam dọa xém chút tè ra quần.

Không ai khác ngoài Hoàng Thanh, đệ đệ của Hoàng Quý Phi.

Nhìn thấy Lạc Nam lạc lõng một mình giữa Thánh Cung đang hỗn loạn, Hoàng Thanh âm thầm cười lạnh, nghiêm mặt quát lớn:

“Sát thủ đang lẫn trốn vì sao có một đứa bé ở đây? Nhìn bộ dạng rất đáng nghi ngờ, mau bắt về thẩm vấn!”

Nghe Hoàng Thanh hạ lệnh, một đám binh lính đưa mắt nhìn nhau, có người cẩn thận nhỏ giọng nhắc nhở:

“Thống lĩnh, thằng nhóc kia hình như là Tiểu Thiếu Chủ của Lạc Gia…”

“Không sai, trên cổ hắn còn đeo tín vật của Lôi Gia Trưởng Lão, chắc hẳn không phải kẻ tình nghi đâu!” Lại có thuộc hạ lên tiếng.

“Hừ!” Hoàng Thanh lạnh lùng quát: “Sát thủ quỷ kế đa đoan, có thể lẫn trốn ở trước mặt Thánh Đế bệ hạ chứng tỏ thủ đoạn bất phàm, nói không chừng hắn giả dạng thành Lạc Gia Tiểu Thiếu Chủ để qua mặt chúng ta, thà bắt lầm không thể bỏ sót!”

“Cái này…” Đám thuộc hạ nghe vậy liền do dự.

Mà ở phía đối diện, Lạc Nam cũng lười nói nhảm lời nào.

Hắn nâng bàn tay lên, vòng tay điên cuồng chấn động, một cổ khí thế Thánh Tôn cuồn cuộn như hải dương mênh mông chậm rãi xoay tròn.

Theo sau đó, một lưỡi đao cực đại hiện lên giữa không trung, hướng về đỉnh đầu Hoàng Thanh hung hăng trảm xuống.

Lạc Nam chẳng nói chẳng rằng, vừa ra tay chính là dùng sát chiêu, ỷ vào Pháp Bảo mà mẫu thân Ninh Vô Song cho hắn.

“Con mẹ mày…” Hoàng Thanh nhảy dựng cả lên, chẳng ngờ đến Lạc Nam gan to bằng trời, không thèm biện minh câu nào đã dám ra sát chiêu.

Sở dĩ hắn có gan động thủ với Lạc Nam sau bài học lần trước là bởi vì bên trong Thánh Cung nghiêm cấm thi triển công kích.

Hoàng Thanh ỷ vào mình có thân phận Thống Lĩnh của một đội ngũ đang săn lùng tung tích sát thủ nên được quyền ra tay với Lạc Nam, lấy việc công trả thù tư.

Nhưng hắn cũng không ngờ Lạc Nam chẳng thèm ra bài theo lẽ thường, ngược lại còn trực tiếp một cách đáng sợ.

Không riêng gì Hoàng Thanh, sắc mặt đám binh lính cũng đen như màu đất.

Công kích cấp bậc Thánh Tôn từ Pháp Bảo trong tay Lạc Nam nện xuống khiến một đám Tiểu Thánh, Đại Thánh như bọn chúng sợ vãi linh hồn.

“Ta sẽ chết sao? Tất cả là tại Hoàng Thanh thống lĩnh…” Cả đám cùng nhau xuất hiện suy nghĩ giận dữ và không cam lòng.

Hoàng Thanh càng là ngồi bệch dưới đất chờ chết.

Hắn xin thề nếu lần này may mắn sống sót, hắn vĩnh viễn sẽ không dám chọc vào Lạc Nam nữa.

Mà dường như ông trời đọc được nội tâm của Hoàng Thanh.

Lạc Nam vừa mới ra tay, động tĩnh liền gây thu hút của vô số cường giả.

Một vị Lão Tổng Quản tóc trắng da trắng cấp Thánh Tôn vừa bay đến đã chứng kiến Hoàng Thanh sắp chết dưới tay Lạc Nam.

Nhận ra Hoàng Thanh là em vợ của Càn Quân Thánh Đế, vị Tổng Quản liền hướng tay về phía trước phất nhẹ.

Thánh Tôn Lực hiển hóa thành một cây phất trần vươn dài, vô số sợi chỉ trắng bạc từ phất trần quấn chặt lấy công kích của Lạc Nam, nhẹ nhõm và dễ dàng hóa giải.

Lạc Nam nhíu nhíu mày, Hoàng Thanh này là khí vận chi tử sao? Vì lẽ nào mỗi lần mình ra tay đều có người xuất hiện cứu hắn?

“Chuyện gì đang xảy ra?”

Tổng Quản hạ người rơi xuống, giọng điệu the thét giống như nữ nhân chanh chua lên tiếng hỏi.

Lạc Nam lười để ý đến hắn, nhi tử của Thánh Đế như hắn cần nể mặt một Thánh Tôn sao?

Huống hồ hắn còn đang bất mãn lão tổng quản này cứu mạng Hoàng Thanh, làm hao tổn một lần công kích của hắn.

Một vị thuộc hạ dưới trướng Hoàng Thanh vội vàng chắp tay, cung kính đem mọi chuyện kể lại một lần.

Tổng Quản nghe xong liền nhíu mày, đối với một lão quái như hắn làm sao không nhận ra việc Hoàng Thanh muốn nhân cơ hội gây khó dễ cho Lạc Nam.

Không nói sát thủ kia có thể ngụy trang thành một tiểu hài tử chín tuổi hay không, chỉ riêng Lệnh Bài tín vật của Lôi Gia Trưởng Lão là thứ chẳng thể làm giả được.

Nghĩ đến đây, vị Tổng Quản liền hướng Lạc Nam cười hòa ái:

“Lạc Tiểu Thiếu Chủ chớ trách, Hoàng Thanh vì nóng lòng làm nhiệm vụ nên có chút mạo phạm, công công ta thay hắn hướng ngươi bồi tội!”

“Bồi tội?” Lạc Nam nghe xong cười lạnh gật đầu: “Vậy quỳ xuống dập đầu đi!”

Tổng Quản sắc mặt thoáng chốc cứng đờ, trong lòng âm thầm tức giận.

Tiểu nghiệt chủng của Lạc Gia này quả nhiên không phải thứ tốt lành gì, mình chỉ khách khí nói cho qua chuyện hắn lại muốn mình quỳ xuống?

“Thế nào?” Lạc Nam ủy khuất nói:

“Lần này Hoàng Thanh xém chút nữa đã giết chết ta, chẳng lẽ không nên bồi tội?”

Đám người khóe miệng co quắp, chưa thấy tiểu tử nào vô liêm sĩ như vậy, rõ ràng là ngươi xém chút nữa đã đưa Hoàng Thanh đi gặp tổ tiên, đổi trắng thay đen một cách trắng trợn nha.

“Hừ, ta sẽ về mách lại mẫu thân và Lôi Thúc Thúc!” Lạc Nam hướng tổng quản uy hiếp nói:

“Tổng Quản ngươi tên gì?”

Tổng Quản khóe miệng giật giật, bị tiểu tử này mách lẻo khác nào mình gián tiếp đắc tội với hai vị nhân vật cấp Thánh Đế?

Mặc dù hắn là tâm phúc bên cạnh bệ hạ, nhưng bị hai vị Thánh Đế khác ghi hận cũng không phải việc dễ chịu gì.

Nghĩ đến đây, Tổng Quản hướng Lạc Nam cười làm lành: “Phải thế nào Lạc Tiểu Thiếu Chủ mới chịu bỏ qua?”

“Ta đã bị Hoàng Thanh hoài nghi, còn muốn động thủ làm trọng thương tinh thần vô cùng nghiêm trọng!” Lạc Nam ra vẻ đau đớn ôm ngực nói:

“Đương nhiên là phải bồi thường tổn thất tinh thần cho ta rồi!”

Đã có lão già thái giám cấp Thánh Tôn này ra mặt, e rằng muốn tính sổ Hoàng Thanh là không thể, vậy chỉ còn cách dùng công phu sư tử ngoạm.

Tổng Quản nghe thấy Lạc Nam muốn đòi bồi thường, liền thở phào lấy ra một Nhẫn Trữ Vật đưa đến cười nói:

“Trong này có mười mỏ Nguyên Thạch, hy vọng Lạc Tiểu Thiếu Chủ không chê!”

“Mười mỏ Nguyên Thạch? Ngươi xem ta là ăn mày sao?” Lạc Nam bĩu môi khinh thường:

“Còn không đủ để bổn Thiếu Chủ đánh một ván tài xỉu!”

“Tổng Quản ngươi tên gì? Ta phải nói với mẫu thân ngươi xem nhẹ tài lực của Lạc Gia chúng ta!”

Tổng Quản sắc mặt đen như đáy nồi nhưng lại không dám xưng tên ra.

Một đám thủ hạ xung quanh âm thầm nuốt nước bọt, vị Tổng Quản này đường đường là tâm phúc bên cạnh bệ hạ, ngày thường không xem ai ra gì nhưng động đến Lạc Gia Tiểu Thiếu Chủ vẫn phải cắn răng xuống nước.

Bởi vì sau lưng của Lạc Gia Tiểu Thiếu Chủ có Lạc Gia và Lôi Gia chống đỡ.

Chỉ cần hai gia tộc này một ngày sừng sững không ngã, dù Lạc Gia Tiểu Thiếu Chủ không thể tu luyện cũng chẳng có ai dám ở trước mặt xem thường hắn.

“Thôi được rồi…” Tổng Quản hít sâu một hơi, đưa Nhẫn Trữ Vật đang đeo trên tay của mình đến trước mặt Lạc Nam, nghiêm túc nói:

“Lạc Tiểu Thiếu Chủ có thể chọn lựa một trong các vật phẩm của ta, cứ lấy thứ nào khiến ngươi ưng ý nhất!”

Lạc Nam âm thầm vui vẻ, cũng không khách khí dùng ý niệm nhanh chóng quan sát tài sản của một vị Thánh Tôn.

Công pháp Thất Tinh Thánh Công – Tự Cung Bảo Điển.

Vũ kỹ Thánh Cấp: Hư Ảnh Phất Trần, Hóa Thánh Trảo, Âm Khí Chưởng.

Thân pháp Như Hoa Ảnh Bộ.

Thất Tinh Thánh Khí – Âm Phách Hàn Châm.

Ngoài ra còn vô số Nguyên Thạch chất chồng như núi.

Lạc Nam xem mà thán phục không ngớt, tài sản của một vị Thánh Tôn thật sự không tồi chút nào.

Bất quá đám Công Pháp, Vũ Kỹ và Thân Pháp đa phần là thứ dùng cho thái giám, hoàn toàn chẳng có công dụng chút nào đối với nam nhân chân chính như Lạc Nam.

Đột nhiên có một thứ nằm trong góc khiến Lạc Nam chú ý.

Chỉ thấy đó là khối đá hình vuông, bên trong rỗng tuếch, bốn phía xung quanh khối đá lại trong suốt như thủy tinh, bên trên có Không Gian Chi Lực đang luân chuyển.

“Đây là Oanh Không Thạch có tác dụng oanh tạc âm thanh trong không gian…” Hai mắt Lạc Nam sáng rực hẳn lên.

Oanh Không Thạch này cũng giống như Bạo Ngưu Giác, là một trong ba nguyên liệu quan trọng để nâng cấp Oanh Thiên Tổ Phù.

Không nghĩ đến vị Tổng Quản này lại sở hữu.

Nghĩ đến đây, Lạc Nam ra vẻ hứng thú nói: “Hòn đá trong suốt này thật thú vị, đem nó tặng cho nữ nhân chắc chắn các nàng sẽ thích!”

Trong ánh mắt tiếc nuối của lão Tổng Quản, Lạc Nam thu hồi Oanh Không Thạch, không quên lấy thêm chục mỏ Nguyên Thạch.

“Không thể, ta đã nói Lạc Tiểu Thiếu Chủ chỉ được lấy một thứ mà thôi!” Tổng Quản trừng mắt, gân xanh nổi đầy trán.

“Cái đó là tự ngươi nói, ta đâu có hứa?” Lạc Nam trừng mắt nhìn, khóe môi vểnh lên xấu xa:

“Quyết định như vậy đi, ta không làm khó dễ tiểu tình nhân Hoàng Thanh của ngươi nữa, chúc Công Công có một đêm vui vẻ, cúc hoa nở rộ a…”

Nói xong quay người rời đi.

“PHỐC!”

Hoàng Thanh ở phía sau nghe được mà máu huyết cuồn phún, nhục nhã phẫn hận xém chút ngất đi.

Lời của Lạc Nam khác nào ám chỉ hắn là tình nhân của lão Tổng Quản? Cúc hoa nở rộ? Thật con mẹ nó không dám tưởng tượng a.

Chuyện này truyền ra ngoài chẳng phải toàn bộ thiên hạ sẽ khinh bỉ hắn?

“Thằng nhóc này, tuổi còn nhỏ sao miệng lưỡi lại ác động như vậy?” Ngay cả lão Tổng Quản cũng không nhịn được nghiến răng ken két.

Tâm cảnh của một vị cường giả như hắn cũng bị hành vi và lời nói của Lạc Nam chọc giận.

“Để ngươi tiếp tục đắc ý…” Nhìn theo thân ảnh Lạc Nam, lão Tổng Quản híp mắt lại, âm thầm suy nghĩ:

“Chờ bệ hạ đột phá cảnh giới kia, toàn bộ Lạc Gia chó gà không tha!”

“Đa tạ Tổng Quản cứu mạng!” Hoàng Thanh lúc này chật vật đứng lên hướng về hắn cảm kích.

“Hừ!” Thánh Tôn lạnh lùng đến cực điểm, lời nói e é cực kỳ khó chịu:

“Chuyện hôm nay bổn tổng quản sẽ kể với phụ thân ngươi, tổn thất của ta cũng tính lên người hắn!”

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240
Thông tin truyện
Tên truyệnCon đường bá chủ – Quyển 10
Tác giả Akay Hau
Phân loại Truyện dâm hiệp, Truyện Set, Truyện sex dài tập, Truyện xuyên không
Ngày cập nhật03-03-2023 16:52:54
Truyện ngẫu nhiên
Tôi và em (Update phần 91)
Nguyệt (Update phần 18) - Oceano