Đóng QC
Tuyện Sex Ngắn Hay > Truyện loạn luân > 12 nữ thần – Quyển 2

12 nữ thần – Quyển 2

Phần 262

Một thời gian sau khi các thiên tài lần lượt tiến vào Thiên Cơ Cảnh, không gian quanh lối vào vẫn dao động nhưng không còn vết nứt không gian nào xuất hiện nữa.


Không còn ai tiến vào, cũng không còn cách nào tiến vào, những người đến quan sát hoặc những người còn sống sau khi tiến vào thất bại đều rời đi, để lại một vùng không gian vắng nhưng không lặng.

Có hai bóng người phụ nữ mặc trang phục tôn giáo trùm kín đầu đang âm thầm đứng trông về vùng không gian dao động.

Một trong hai người cất tiếng nói: “Chúng ta đến muộn rồi.”

Người còn lại lắc đầu nói: “Không sao, thà không vào được, còn hơn là bị phát hiện, sẽ rất nguy hiểm.”

Người kia vẫn tiếc nuối thở dài rồi nói: “Đất nước này gọi đó là Thiên Cơ Cảnh, nhưng dường như họ không biết bí mật thật sự bên trong.”

Người còn lại gật đầu: “Nơi diễn ra trận chiến khiến thế giới sụp đổ. Tận Thế, Khải Huyền, Hoàng Hôn Chư Thần… mỗi nền văn minh và tôn giáo lại có một tên gọi khác nhau cho trận chiến khủng khiếp đó…”

Rồi nàng dùng tay làm dấu chữ thập, sau đó chắp hai tay trước ngực và cầu nguyện…

… Bạn đang đọc truyện 12 nữ thần – Quyển 2 tại nguồn: https://truyensexngan.com

Ở một vùng đất âm u không thấy bầu trời, có một tòa thành cực kỳ rộng lớn nhưng toát ra vẻ u ám lạnh lẽo đến rợn người.

Trong tòa thành ấy, đường đi được lát bằng xương cốt, tường nhà được tô bằng máu tươi, khắp nơi có những luồng khói tím lượn lờ và phát ra tiếng than van của những oan hồn bất tán.

Chính giữa tòa thành có một tòa cung điện hình đầu lâu, trong cung điện, một người mặc áo trắng, đầu đội khăn tang, tay cầm nhang đang chầm chậm bước đến rồi quỳ xuống vái lạy một thi thể khô quắt quéo đang lơ lửng giữa không trung.

Người áo trắng vừa lạy vừa lẩm nhẩm những lời cầu nguyện mà hắn đã nguyện cầu hằng ngày trong suốt bốn nghìn năm qua.

Hương khói bay lên như hòa vào thi thể, rồi chợt thi thể kia khẽ động.

Nhận ra sự chuyển động của thi thể, người áo trắng tỏ ra mừng như điên, liên tục dập đầu khiến máu từ trán hắn bắn ra tung tóe, vừa dập đầu hắn vừa nói: “Mừng bệ hạ thức giấc! MỪNG BỆ HẠ THỨC GIẤC!”

Thi thể kia dần lấy lại sức sống và lơ lửng bay đến ngồi trên chiếc ngai vàng trông cực kỳ hoành tráng. Khi hắn ngồi xuống thì từ một thi thể khô cằn, hắn đã tái sinh thành một gã thanh niên trẻ tuổi với nét đẹp không gì sánh nổi.

Cũng chính lúc này, từ khắp tòa thành vốn luôn câm lặng, đột nhiên hàng loạt âm thanh vang lên như một đội quân hàng chục triệu người vừa đồng loạt tỉnh giấc, tất cả cùng hô vang: “MA QUÂN MÃI ĐỈNH! MA QUÂN MÃI ĐỈNH!”

Gã thanh niên được tôn là Ma Quân khẽ phất tay, tiếng hô vang liền im bặt, rồi hắn hỏi người mặc áo tang: “Tình hình Việt Nam thế nào rồi?”

Người kia kính cẩn đáp: “Bẩm bệ hạ, kể từ ngày người ngủ say, quân ta vẫn ngày đêm công phá hòng làm suy yếu phong ấn của Lạc Long Quân, thậm chí còn từng thành công cài người xâm nhập vào để phá hoại đất nước ấy từ bên trong.”

“Lại cài người vào?” Ma Quân nhướng mày rồi nói: “Các ngươi vẫn chưa quên bài học từ sự phản bội của Tề Thiên hay sao? Nếu không có hắn, không có tên Lạc Long Quân do chính tay hắn đào tạo ra thì cái đất nước nhỏ bé cùng những bí mật của nó đều đã thuộc về ta rồi!”

Sau đó Ma Quân hướng ra ngoài và nói: “Toàn bộ nghe lệnh, cùng thức giấc và hồi phục lực lượng, chờ thời điểm thích hợp chúng ta sẽ tiến hành xâm lược!”

… Bạn đang đọc truyện 12 nữ thần – Quyển 2 tại nguồn: https://truyensexngan.com

Tại một khối không gian trong Thiên Cơ Cảnh, Trịnh Thiên Minh đã không còn phong thái ung dung ngày thường, thay vào đó là một thân đầm đìa thương tích, Triệu Lãnh Thủy đứng từ xa thì không bị thương tích nhưng gương mặt đã trở nên nhợt nhạt, suy sụp tinh thần. Phía đối diện, Độc Hành cũng chịu nhiều thương tích nhưng thể lực trông vẫn khá sung mãn, đủ thấy sức mạnh áp đảo của gã so với đối thủ.

Trước đối thủ quá mạnh mẽ, Trịnh Thiên Minh không muốn tiếp tục liều mạng, hắn lui lại đề phòng và nói: “Dừng lại đi Độc Hành, đừng đánh nhau vô ích nữa, chỉ làm lợi cho kẻ khác!”

Độc Hành cười to rồi đáp: “Lợi ích gì? Ta thích thì ta đánh thôi!”

Trịnh Thiên Minh nheo mắt lại và nói: “Nếu khiến ta liều mạng thì ngươi cũng chẳng thể lành lặn đâu! Nơi này còn có Ngân Hà và Đoạn Tuyệt…”

Nghe đến Ngân Hà, Độc Hành lại xông đến đấm Thiên Minh túi bụi, tên này bị bất ngờ nên chỉ kịp ôm đầu đỡ đòn.

Cũng nhờ có sự hỗ trợ của Lãnh Thủy nên lực phòng ngự tăng mạnh, nếu không những đòn đánh của Độc Hành đủ khả năng gây sát thương chí mạng lên đầu Thiên Minh. Nhưng đột nhiên Lãnh Thủy ngừng trợ giúp và tức tốc di chuyển khiến Thiên Minh bị Độc Hành dùng bàn tay đầy vuốt cào một phát tróc cả da đầu.

Trịnh Thiên Minh đau đớn dùng ảnh mắt trách móc nhìn về phía Lãnh Thủy, nhưng Lãnh Thủy lại đang dùng ánh mắt lo lắng nhìn vào một khoảng không gần nơi nàng đứng trước đó.

Độc Hành cũng đã dừng tấn công và nhìn về cùng một điểm.

Trịnh Thiên Minh cũng phát hiện ra điều bất thường, ngay sau đó, tại nơi ba người đang nhìn, vòng xoáy không gian xuất hiện và một người toàn thân đầy vết bỏng bước ra.

Không còn rõ miệng mũi, kẻ này phát ra tiếng nói như một người bị bịt mồm: “Linh hồn chưa bắt đầu quá trình phi thăng mà đã có thể cảm nhận được dao động không gian một cách cực kỳ nhạy bén, ngay cả trong những kẻ có thần mệnh thì các ngươi cũng có thể xưng là thiên tài.”

Thần mệnh là một danh từ dùng để chỉ những kẻ có khả năng phát triển thành Thần, người có thần mệnh được thể hiện rõ nhất ở khả năng mượn và sử dụng thần lực mà không chịu những tác dụng phụ nguy hiểm như mất khống chế, trở nên điên loạn hoặc thậm chí là nổ tung linh hồn.

Còn phi thăng là cảnh giới mà linh hồn đạt được khi đột phá đến cấp bậc Chúa Tể, ở cảnh giới này, cảm giác của linh hồn đã phát triển đến mức độ có thể cảm nhận và tiếp xúc được không gian xung quanh. Nhờ sự cảm nhận và tiếp xúc này nên Chúa Tể mới có thể di chuyển tự do trong không gian. Đó cũng là lý do vì sao dưới cấp Chúa Tể có rất ít người luyện được hệ không gian nhưng tất cả Chúa Tể đều có thể luyện chuyên sâu hệ không gian nếu muốn.

Quay lại hiện tại, một kẻ có thể vượt qua không gian và nhận ra thần mệnh, điều này chứng tỏ kẻ vừa xuất hiện đã đạt đến cấp Thần. Kẻ này trông thảm hại nhưng lại toát ra khí thế khiến ngay cả Độc Hành cũng phải cẩn thận lùi lại.

Kẻ kia nhìn về phía Độc Hành và nói: “Ta chưa từng nhìn thấy một sinh vật nào như ngươi. Một nửa ngươi là người, một nửa còn lại là một dạng đột biến nào đó, sự kết hợp này tạo ra ngươi, một dạng đột biến của đột biến. Ngươi sinh ra đã là điều hy hữu, càng hy hữu là ngươi phát triển vô cùng mạnh mẽ và đủ khả năng xếp vào hàng ngũ những sinh vật độc nhất vô nhị.”

Nói đoạn, hắn giơ cánh tay khô quắt ra vẫy gọi Độc Hành: “Theo ta đi, với tư cách là người sống sót qua Thiên Chiến, ta có thể đào tạo ngươi thành một trong những sinh vật mạnh mẽ nhất thế giới này!”

Trước cánh tay đưa ra mời chào, Độc Hành nhếch môi cười và gật gù: “Hấp dẫn! Nhưng ta muốn về xin phép ông già đã!”

Sau đó Độc Hành chỉ sang Thiên Minh và nói: “Tiện thể nhận hai đứa này luôn đi, ông già nó sẽ không cấm cản nên không cần cho về hỏi đâu. Thế nhé, ta về đây!”

Nói xong, Độc Hành vừa vẫy tay chào vừa quay lưng rời đi.

Độc Hành vừa đi vừa đề phòng, nhưng kẻ kia không hề có ý định ngăn chặn, kể cả khi Độc Hành đi đến vách ngăn không gian và vượt qua.

Nhưng nơi Độc Hành đến lại chính là nơi mà hắn vừa đi.

Lúc này kẻ kia mới lên tiếng: “Lúc chiến đấu thì điên cuồng nhưng lúc cần cũng có thể trở thành kẻ gian manh giảo hoạt, tố chất tốt lắm!”

Trong khi đó, Dương đi theo hướng của ngôi sao bí ẩn qua một vài khối không gian khác nhau, dù là ngày hay đêm thì ngôi sao này vẫn đủ sáng để Dương có thể nhìn thấy. Bước đến khối không gian tiếp theo, ngôi sao lạ không còn nằm về một hướng nào nữa mà nằm trên đỉnh đầu Dương, ngay giữa bầu trời.

Dương nhìn lên bầu trời, hắn biết phải đi hướng nào tiếp theo, một khối cầu đen hiện ra bao trùm lấy Dương và hắn hóa thành dạng Tiên Long với đôi cánh đen sau lưng.

“Xin lỗi trước nhé!” Khi Như Nguyệt và Hồng Trần còn chưa hiểu chuyện gì thì Dương đã dang tay ôm eo hai nàng rồi vỗ cánh bay vút lên trời cao.

Ở cấp bậc Chiến Hoàng, đôi cánh của Dương tỏa ra linh lực mạnh mẽ và tốc độ bay cũng nhanh vượt bậc so với trước đây. Nếu nhìn bằng mắt người thường sẽ thấy Dương như một vệt đen đang đâm thẳng lên bầu trời, vệt đen này lên cao dần, nhỏ dần rồi đột nhiên biến mất.

Khi Dương dừng lại thì không gian xung quanh đã trở thành một vùng đen sâu thẳm với những ánh sao lấp lánh từ mọi hướng, tạo cảm giác tựa như đang ở giữa vũ trụ bao la.

Trước mặt Dương, Ẩn Thục Trinh đang đứng nhìn hắn, gương mặt nàng tuy còn nhợt nhạt nhưng nụ cười lại vô cùng rạng rỡ.

Nhưng nụ cười này không kéo dài lâu vì hai tay Dương đang ôm eo Hồng Trần và Như Nguyệt.

Dù biết Như Nguyệt đang lườm mình bằng đôi mắt sắc như dao nhưng Dương vẫn mỉm cười đáp lại Thục Trinh. Nguyên nhân lớn nhất khiến Dương liều mình trà trộn vào Thiên Cơ rồi xông vào Thiên Cơ Cảnh đều vì muốn cứu Thục Trinh, nhưng nàng lợi hại hơn những gì hắn tưởng, có thể tự mình thoát khỏi sự giam cầm của tổ chức Thiên Cơ hùng mạnh. Nếu đổi lại là Dương, e rằng hắn chỉ có thể chờ người tới cứu.

Gặp lại sau hiểm nguy thì vui đấy, nhưng trong một Thiên Cơ Cảnh ngập tràn bí ẩn thì bọn Dương cũng chẳng dám giành thời gian tỉ tê tâm sự, thay vào đó là cùng nhau tìm hiểu bí ẩn của nơi này.

Như Nguyệt nhìn quanh vùng không gian giống như vũ trụ mênh mông và nói: “Nơi này không giống những nơi chúng ta từng đi qua trong Thiên Cơ Cảnh. Đây là một ảo ảnh cực kỳ tinh vi do ai đó tạo ra.”

Nói về ảo ảnh thì khó có chủng loài nào tinh thông hơn Hồ tộc của Như Nguyệt nên nàng nhanh chóng nhìn ra sự khác biệt.

Thục Trinh gật đầu đồng tình với kết luận của Như Nguyệt và nói: “Khi ta tiến vào thì đã xuất hiện ở nơi này, lúc đó nơi này còn có một tia tàn hồn của ai đó nhưng vô cùng mỏng manh. Đó là người đã tạo ra khu vực này, cũng là người tạo ra con đường mà Thiên Cơ gọi là lối vào Thiên Cơ Cảnh thật sự để dẫn đến đây.”

Hóa ra cái gọi là lối vào Thiên Cơ Cảnh thật sự mà Thục Trinh một mình đi vào lại không hẳn là lối vào thật sự, mà là lối vào đặc biệt do một ai đó cố tình tạo ra để dẫn thẳng đến khu vực trông như vũ trụ này. Còn thực chất thì Thiên Cơ Cảnh vốn không có lối vào nào thật sự hơn lối vào nào.

Thục Trinh tiếp tục nói: “Người đó chỉ còn giữ lại được những ý thức mơ hồ rời rạc và truyền hết cho ta, nhưng theo ta xâu chuỗi lại, người đó tạo ra nơi này nhằm mục đích ngăn chặn hoặc tiêu diệt một ai đó, và để ngăn chặn kẻ đó, ngoài Thiên Địa Thần Trận còn phải có một thứ gì đó gọi là Khởi Nguyên.”

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268
Thông tin truyện
Tên truyện12 nữ thần – Quyển 2
Tác giả Slaydark
Phân loại Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sắc hiệp, Truyện Sec, Truyện sex dài tập, Truyện sex hay, Truyện sex mạnh
Ngày cập nhật01-03-2022 09:48:01
Truyện ngẫu nhiên
Yêu nhau nồng say (Update phần 98)
Chiều v (Update phần 17)
Sinh đôi (Update phần 48)