Đóng QC
Tuyện Sex Ngắn Hay > Truyện loạn luân > 12 nữ thần – Quyển 2

12 nữ thần – Quyển 2

Phần 244

Màn sương âm u che phủ cả vùng trời, những trận động đất, những tiếng rú ghê rợn cứ thỉnh thoảng vang lên tạo cho người ta cảm giác bất an và sợ hãi.


Đi trong màn sương, cô gái trẻ xinh đẹp cứ thỉnh thoảng lại giật mình, bờ vai mỏng manh cứ khẽ run lên trong cơn hoảng sợ.

“Tế Sương đừng sợ, có ta và Tú Kinh ở đây, chỉ cần không gặp phải âm dương quái cấp Đế thì chúng ta không có gì phải sợ.” Đi sau lưng cô gái, một gã thanh niên hơi ốm và nhỏ con trấn an.

Một người khác đi bên cạnh cô gái gật đầu nói: “Đúng vậy, dù gặp Đế thú ta cũng tự tin có thể dẫn nàng an toàn rời khỏi.”

Người vừa nói có thân hình cường tráng, ăn mặc bảnh bao, kẻ này tên Phong Tú Kinh, là nhân tài hàng đầu của Phong gia, một gia tộc hàng đầu trong các gia tộc và tổ chức lệ thuộc Thiên Cơ.

Kẻ nhỏ con tên là Đào Vụ, cũng là nhân tài khá nổi đến từ một tổ chức lệ thuộc khác. Còn cô gái xinh đẹp tên Tế Sương, là cô nàng mông to Dương tia được ngoài cổng Thiên Cơ.

Đào Vụ, Phong Tú Kinh và Tế Sương vô tình gặp nhau trong hành trình Âm Dương Lộ, vì đều là nhân tài nổi tiếng của các gia tộc lệ thuộc Thiên Cơ nên cả ba từng giao lưu quen biết, nhanh chóng kết thành nhóm để cùng đi.

Trước sự trấn an của Phong Tú Kinh và Đào Vụ, Tế Sương gật đầu nói lời cảm ơn rồi quay ra định đi tiếp, nhưng chưa kịp đi thì nàng giật mình khi thoáng thấy một cơ thể người đẫm máu từ đâu rơi bộp xuống nằm thoi thóp trong màn sương ở cách nàng vài bước chân.

Tuy khó nhìn rõ nhân diện, nhưng dựa vào cảm nhận linh lực, Tế Sương cảm giác có chút quen thuộc, linh lực kẻ này giống hệt của tên thanh niên xếp hàng sau lưng nàng ngoài cổng. Sở dĩ Tế Sương nhớ được là vì khi xếp hàng, không biết vô tình hay cố ý mà tên này đã chạm tay vào mông nàng, lúc đó người phát ngôn của Thiên Cơ đang phát biểu nên nàng không dám phản ứng.

Tất nhiên đồi bại cỡ đấy thì ít ai bằng Dương. Để đánh bại Tiên thi cấp Chúa Tể trong thời gian ngắn nhất, Dương đã dùng gần như toàn bộ thực lực của bản thân, gây ra một trận náo động lớn và khiến không ít âm dương quái cấp Tướng, cấp Vương bị vạ lây. Sau đó Dương vận công cố gắng hấp thu linh lực tản ra từ Tiên thi đã bị đánh bại, cuối cùng dùng liên tiếp bốn bước Dạ Hành để chạy đi, tránh khỏi những âm dương quái cấp Chú Tể thấy động mà đến.

Tuy hấp thu vội vã rồi bỏ chạy, nhưng lượng linh lực tự nhiên Dương hấp thu được khá dồi dào và vượt quá giới hạn xử lý của tầng Thôn Thiên Địa hiện tại, công với việc liên tục sử dụng Dạ Hành cho nên linh hồn Dương vừa bị quá tải vừa bị tê liệt, chỉ có thể nằm một chỗ chờ đến khi linh hồn ổn định lại.

Phong Tú Kinh và Đào Vụ cũng nhanh chóng phát hiện ra Dương. Sau khi xác định xung quanh không có âm dương thú, ba người mới dám đến xem xét tình hình của Dương.

“Thằng này hình như vào cổng cùng lúc với chúng ta mà?” Đào Vụ nhớ mang máng nói.

Tế Sương gật đầu xác nhận: “Đúng vậy!”

Phong Tú Kinh nhìn thương tích trên người Dương rồi bật cười: “Chắc là hổ báo đi săn âm dương quái phải không? Đâu phải âm dương quái nào cũng như nhau? Ngay cả ta còn phải cẩn thận suy nghĩ và chọn lựa âm dương quái thích hợp mới dám săn.”

Đào Vụ gật gù: “Tú Kinh nói chí phải, săn âm dương quái cần thực lực và trí tuệ vượt bậc, tuy đến được đây thì ai cũng là nhân tài, nhưng nhân tài cũng có nhân tài này nhân tài nọ, đúng không?”

“Đúng vậy, nhân tài khác ta không biết, nhưng Đào Vụ ngươi có thể nói là nhân tài trong nhân tài.”

“Quá khen, so về tài trí thì ta khá tự tin, nhưng so về thực lực thì ta vẫn kém Phong Tú Kinh ngươi một bậc!”

Vì có mặt Tế Sương xinh đẹp nên Phong Tú Kinh và Đào Vụ không ngại tâng bốc lẫn nhau và cũng là tự nâng bi bản thân mình.

Hai thằng tự sướng làm Dương thấy nhợn cổ họng, muốn nôn ọe nhưng cơ thể không cử động nổi.

Thấy thế, Tế Sương cúi xuống hỏi: “Ngươi ổn chứ?”

Dương chưa kịp mở miệng đáp lời thì Đào Vụ đã chen vào nói: “Người hắn đầy mùi máu, rất có thể sẽ hấp dẫn lũ âm dương quái cấp cao, tốt nhất là cứ mặc kệ hắn và đi thôi!”

Đào Vụ vừa nói xong, Phong Tú Kinh liền nghiêm trọng nói: “Ta cảm giác được có một âm dương quái rất mạnh đang tiến đến!”

Nghe thế, Đào Vụ đắc ý nói: “Đấy! Ta nói cấm có sai! Mau rời khỏi đây thôi!”

Thực tế Phong Tú Kinh làm sao cảm giác được trong màn sương âm u dày đặc này, hắn muốn bỏ Dương lại nhưng không muốn nói thẳng nên đã bịa ra chuyện cảm nhận thấy âm dương quái tiến đến.

Muốn nhanh chóng rời đi, nhưng thấy Tế Sương nhìn Dương chần chừ, Đào Vụ giục: “Đi thôi! Mang theo hắn chỉ khiến chúng ta càng thêm nguy hiểm.”

Nhìn thấy sự khó xử trên mặt Tế Sương, Dương gắng gượng nói: “Cứ đi đi… ta tự lo được…”

Sự thật là vậy, Dương có thể gọi Hắc Phù Đổng ra đưa hắn đi, nhưng nếu làm vậy sẽ để lộ thân phận, cho nên Dương cần chờ bọn Tế Sương rời đi.

Nhưng Tế Sương làm sao biết điều này, nàng tưởng rằng Dương không muốn làm gánh nặng cho nàng nên mới nói vậy.

Cắn răng suy nghĩ, Tế Sương biết nếu mang Dương theo sẽ khiến nàng nguy hiểm, nhưng nếu bỏ lại thì thiện tâm trong nàng không cho phép. Cuối cùng, Tế Sương dứt khoát kéo Dương dậy, cho hắn ăn một viên thuốc trị thương rồi cõng đi, vừa đi vừa nói: “Ta sẽ mang ngươi đi, nhưng nếu gặp phải nguy hiểm mà ta không lo nổi, buộc phải bỏ ngươi lại thì ngươi đừng trách ta.”

Dương vốn không cần Tế Sương giúp đỡ, nhưng được gái cõng thì có cái quần gì mà hắn từ chối.

Hết lời khuyên can mà Tế Sương vẫn làm, còn cõng Dương trên lưng, điều này khiến Đào Vụ và Phong Tú Kinh vô cùng ngứa mắt, Phong Tú Kinh tỏ ra ga lăng nói: “Thôi được rồi, để ta cõng hắn cho!”

Dương thừa biết nếu để Phong Tú Kinh cõng thì kiểu gì hắn cũng sẽ sớm bị lén giết hoặc ném dọc đường, cho nên Dương nói nhỏ với Tế Sương: “Ta đang trọng thương không thể phòng bị, nếu để ta nằm trên lưng người có ý xấu thì e là ta chết còn sớm hơn…”

Nghe Dương nói, Tế Sương suy nghĩ thấy cũng hợp lý, hơn nữa nàng cõng Dương cũng chỉ tiêu hao thêm chút linh lực, không cần thiết phải nhờ Phong Tú Kinh.

Tế Sương cõng Dương, Phong Tú Kinh và Đào Vụ dù không muốn Dương đi cùng, nhưng vì sĩ gái nên cũng không thể bỏ Tế Sương lại, đành đi cùng nhau.

Âm Dương Lộ không có đường đi cố định, chỉ cần liên tục di chuyển thì đến một thời điểm nào đó sẽ ra khỏi màn sương và đến khu vực mới. Bốn người đi được một đoạn, Phong Tú Kinh phát hiện một âm dương quái cao tầm ba mét, sức mạnh ngang tầm Linh Tướng cao cấp.

Thấy Phong Tú Kinh và Đào Vụ lấy vũ khí ra, Dương yếu ớt nhắc: “Tốt nhất đừng động vào nó!”

Nghe Dương nói, Phong Tú Kinh khó chịu hỏi: “Tại sao?”

Đào Vụ thì châm chọc: “Ngươi biết Phong Tú Kinh là ai không? Là thiên tài trăm năm có một của Phong gia, ngươi nghĩ Linh Tướng cấp cao có thể làm khó hắn sao?”

Nghe thế, Phong Tú Kinh tỏ ra rộng lượng xua tay nói với Đào Vụ: “Đừng trách hắn. Chắc hắn bị đánh nặng quá nên sinh ra sợ hãi, chúng ta hành động nhanh kẻo con quái chạy mất!”

Nói xong hai người xông về phía con quái.

Phong Tú Kinh và Đào Vụ đều là nhân tài hàng đầu được gia tộc và tổ chức bồi dưỡng đặc biệt, chưa đến ba mươi tuổi đã đạt đến cấp bậc Linh Vương, cho nên cả hai rất tự tin sẽ dễ dàng tiêu diệt âm dương quái cấp Tướng.

Phong Tú Kinh dùng kích, Đào Vụ dùng đao, khi hai người lao đến và tung chiêu, chỉ trong chớp mắt, mũi kích đã đâm xuyên qua ngực con âm dương quái, còn đường đao thì chém con quái rơi đầu.

Con quái to lớn đổ gục khiến mặt đất rung động, Phong Tú Kinh và Đào Vụ trong tư thế thật ngầu quay lại nhìn Tế Sương và Dương với vẻ mặt đắc thắng.

Nhưng khi nhìn lại, cả hai giật mình nhìn thấy Tế Sương đang cầm cung và giương một mũi tên lập lòe tia điện nhắm về phía bọn hắn.

Cùng lúc đó, con quái vật đột nhiên bật dậy, từ cái cổ bị cắt đứt mọc ra một khối đen sần sùi quái dị, Phong Tú Kinh và Đào Vụ liền giật mình nhận ra sức mạnh của con quái vật đang tăng lên cực nhanh, đã chạm đến cấp Linh Vương và tiếp tục tăng lên.

Phập!

Phong Tú Kinh và Đào Vụ không kịp hoàn hồn, mũi tên của Tế Sương đã bay đi và cắm sâu vào khối đen trên cổ quái vật, đà tăng trưởng ngừng lại, khối đen giãy giụa trôi ra khỏi cổ quái vật, lộ ra hình thù một sinh vật giống như côn trùng, nhưng khi lộ ra thì cũng là lúc con côn trùng này chết đi vì vết thương chí mạng của Tế Sương.

Lúc này thì Phong Tú Kinh và Đào Vụ tờ mờ hiểu ra, trong con quái vật to lớn có một quái vật khác mạnh hơn đang ký sinh, khi vật chủ chết đi, quái vật ký sinh liền chiếm lấy cơ thể và bộc phát sức mạnh, cũng may là Tế Sương kịp giết chết trước khi nó kịp trở nên mạnh mẽ.

Không chỉ Phong Tú Kinh và Đào Vụ, mà ngay cả Tế Sương cũng vô cùng bất ngờ, khi Phong Tú Kinh và Đào Vụ tấn công con quái, Dương liền nhắc nàng chuẩn bị tấn công vào nơi quái dị của con quái ngay khi nó sống dậy. Tế Sương không hoàn toàn tin Dương, nàng lấy cung ra chỉ để phòng hờ, nhưng không ngờ đúng như Dương nói, con quái dễ dàng bị giết, sống dậy và xuất hiện điều quái dị ở cổ.

Nhưng làm sao Dương biết?

“Trước đó ta có gặp qua một con tương tự.” Biết thắc mắc trong lòng Tế Sương, Dương liền bịa chuyện giải thích, sự thật là Google có cả thông tin về những loại quái vật này, điều này cũng khiến Dương ngạc nhiên vì những con quái vật này do Thiên Cơ tạo ra, không ngờ Google cũng biết.

Phong Tú Kinh và Đào Vụ lúc này mới hoàn hồn lại, vì không muốn nhận mình ngu nên Đào Vụ hắng giọng nói: “Thật ra Tế Sương không cần ra tay, chúng ta chỉ muốn chờ xem con quái kia có thể mạnh lên đến mức nào, nếu thấy qua tầm kiểm soát sẽ lập tức ra tay giết chết. Đúng không Tú Kinh?”

Phong Tú Kinh liền gật đầu: “Đúng vậy! Dù có mạnh hơn nữa cũng không làm khó nổi ta.”

Lúc này con quái ký sinh đã bị lôi điện của Tế Sương nướng rụi, để lại ba thứ trông như đồng xu có hình biểu tượng âm dương, là ba chiếc huy hiệu ân dương, một loại tiền tệ đặc biệt của Thiên Cơ.

Đào Vụ dò xét cơ thể con quái to lớn và mổ ra được một huy hiệu khác. Tế Sương nhận ba huy hiệu nhưng nàng chia lại cho Phong Tú Kinh một chiếc, chia cho Dương một chiếc. Bốn người tiếp tục lên đường.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268
Thông tin truyện
Tên truyện12 nữ thần – Quyển 2
Tác giả Slaydark
Phân loại Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sắc hiệp, Truyện Sec, Truyện sex dài tập, Truyện sex hay, Truyện sex mạnh
Ngày cập nhật01-03-2022 09:48:01
Truyện ngẫu nhiên
Chuyện tình loạn luân (Update phần 36)