Đóng QC
Tuyện Sex Ngắn Hay > Truyện loạn luân > 12 nữ thần – Quyển 2

12 nữ thần – Quyển 2

Phần 199

Tòa Long Cung vốn nguy nga hôm nay càng thêm tráng lệ với cờ hoa rực rỡ, quảng trường Long Mẫu cũng được bày trí trang trọng để chuẩn bị cho lễ cưới long trọng bậc nhất trong lịch sử, lễ cưới giữa tộc trưởng tạm quyền Long Tiếp Thiên và Long Chúc Diễm, con gái của cựu tộc trưởng Long Thiên Đạo.


Một người là vị anh hùng đã đứng ra ngăn chặn đại dịch, một người là Long Thành đệ nhất mỹ nhân, sự kết đôi giữa anh hùng và mỹ nhân tựa như một đóa hoa hy vọng nở rộ giữa đại dịch với biết bao tang thương mất mát.

Xung quanh quảng trường Long Mẫu, người người từ nhà nhà cùng đưa mắt theo dõi từng chi tiết của buổi lễ.

Vì tình hình dịch bệnh, chỉ có số ít người được vinh dự tham gia hôn lễ trực tiếp, đó đều là những vị anh hùng đã sát cánh cùng tộc trưởng tạm quyền Long Tiếp Thiên chống lại đại dịch.

Giữa lễ đài, chú rể Long Tiếp Thiên mặc lễ phục trang trọng với nụ cười đắc thắng trên môi đang đứng dõi theo con đường trải thảm đỏ, nơi cô dâu xinh đẹp lộng lẫy trong lễ phục truyền thống của Long tộc bước đến, theo sau là nàng phù dâu cũng xinh đẹp không kém.

Trưởng lão tạm quyền Long Mác vinh dự được ngồi ở vị trí thuận lợi nhất để có thể thấy rõ nhan sắc vô thường của cô dâu, trong đầu hắn mơ màng trông mong đến lúc nàng dâu xinh đẹp này bị Long Tiếp Thiên chê chán ném vào tay hắn như nhiều con đàn bà khác mà gã đã từng.

Đại công chúa Long tộc, Long thể Hoàng Gia, thiên tài Linh Đế, nếu là trước đây, Long Mác chỉ dám ước mơ trong những giấc mơ hão huyền nhất, nhưng giờ đây, với sức mạnh tăng vọt nhờ công nghệ linh tinh, Long Mác đã có đủ tự tin để đè nàng công chúa hùng mạnh này đến mức không thể phản kháng.

Đang mơ màng tưởng tượng, đùi Long Mác chợt rung lên, hắn vội cho tay vào quần lấy ra một thứ hình quả chuối. Phải nói là Long Mác rất phục kẻ tạo ra công nghệ linh thoại này, bất cứ khi nào hắn muốn, chỉ cần nhấc chuối lên gọi là có ngay một em xinh tươi đến phục vụ tận nhà, không cần phải tự vác mặt đi như xưa.

Nhưng giờ đang dự lễ cưới, hàng họ nào đi gọi hắn?

Bực bội, Long Mác kê linh thoại lên tai và hỏi: “Gì?”

Bên kia có giọng đáp lại: “Đội gác thành phía tây báo cáo trưởng lão: Có địch xâm nhập!”

“Tưởng gì! Yên tâm chúng chỉ dàn quân từ xa ngoài thành thôi, có lực lượng thủy quái phòng hộ xung quanh chúng không tấn công sớm đâu, gan cùng mình hay sao mà dám!” Long Mác nhếch môi nói, hắn và Long Tiếp Thiên đã dự trù kỹ lưỡng.

Bên kia có tiếng đáp: “Nhưng thưa trưởng lão, quân địch đã xông thẳng vào thành.”

Lúc này, sau khi vị tư tế chủ trì hôn lễ hỏi Long Tiếp Thiên có đồng ý che chở Long Chúc Diễm cả đời không.

Long Tiếp Thiên gật đầu với nụ cười chân thành nhất mà gã đã tập nhiều lần trong gương, khẳng định nói: “Con hứa!”

Long Tiếp Thiên vừa nói xong cũng là lúc Long Mác bật đứng dậy hét lớn: “BỐ LÁO!”

Tiếng hét của Long Mác như cú tát vả thẳng vào mặt Long Tiếp Thiên, cả lễ đường ngơ ngác nhìn về phía Long Mác với vẻ mặt không thể hiểu nổi.

Long Mác cũng biết mình hét lên không đúng lúc, vội xua tay xin lỗi: “À không! Không có gì, cứ tiếp tục…”

Sau đó Long Mác hạ giọng nói trong linh thoại: “Bố láo! Dám xông thẳng vào Long thành? Làm sao chúng xâm nhập được? Lính canh ngoại thành đâu? Lực lượng thủy quái đâu?”

Bên kia đáp lại: “Chúng dùng thuyền xông thẳng vào, trước khi chúng vào không hề có báo động, lực lượng thủy quái cũng không hoạt động, trừ một con xông vào phá vỡ phòng hộ không rõ nguyên do.”

Long Mác nghi ngờ nói: “Đùa gì vậy? Chúng vô hình sao? Hay chúng có tồn tại mạnh đến mức lũ thủy quái không dám tấn công?”

Thật ra đáp án là cả hai đều đúng, con thuyền trở nên vô hình trong biển nhờ năng lực của Lương Vô Thường, trên thuyền cũng có những tồn tại khiến bản năng sinh tồn của thủy quái mách bảo chúng không nên dây vào.

Lúc này hai tên trưởng lão tạm quyền khác là Long Mạnh và Long Mộ lờ mờ nghe được cuộc hội thoại của Long Mác, liền hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Long Mác không muốn ảnh hưởng đến lễ cưới, định nói nhỏ cho riêng Long Mạnh và Long Mộ nghe, nhưng Long Tiếp Thiên cũng đã tiến đến, hắn biết có chuyện lớn mới khiến Long Mác tỏ ra kinh ngạc như vậy.

Không thể giấu diếm, Long Mác đành tiết lộ tin tức.

Nghe có kẻ dám trực tiếp xông thẳng vào Long thành, Long Tiếp Thiên cũng trừng mắt ngạc nhiên.

Trong lúc này, phía tây Long thành đang trở nên hỗn loạn vì một con thuyền to lớn đang lướt thẳng vào thành, hai hàng bánh xích giống như bánh xe tăng cùng mũi thuyền bén chắc khiến con thuyền càn quét bất cứ thứ gì nó đi qua, trước mũi thuyền là hai bóng người trẻ tuổi đứng hiên ngang hừng hực khí thế. Hai người này, một người là Đao Thánh Vu Sinh, một người là Kiếm Ma Từ Trần.

Đứng trước mũi thuyền cảm nhận khí thế hào hùng ngút trời trước những ánh mắt kinh sợ, Từ Trần lắc đầu cảm thán: “Tiếc là thằng Lâm Chung đi thám hiểm hang động không liên lạc được, nếu không thì ba người chúng ta hôm nay sẽ kết thành bộ ba Thế Hệ Thông Thường kinh hồn khiếp đảm!”

Xung quanh con thuyền, quân đội Long thành đang ào ào kéo đến, nhưng mỗi khi chúng tụ tập lại là từ trên thuyền lại có những khẩu pháo bắn ra những luồng linh lực mạnh mẽ đẩy lùi mọi thứ.

Lúc này Dương đang ở giữa thuyền, trong lòng không khỏi kinh ngạc về uy lực và những tính năng hiện đại của con thuyền, dù thực tế con thuyền này do chính Dương thiết kế ra, nhưng hắn không ngờ chỉ dựa vào bản thiết kế của Dương mà Thần Sư Đức Cường có thể chế tạo thành công con thuyền chỉ trong hai năm.

Con thuyền này tên là Hắc Dương Hạm, vốn là một vũ khí Dương thiết kế để chờ ngày xuống Long thành cứu mẹ và được Thần Sư Đức Cường chế tạo, con thuyền được Diễm My mang đến Hắc Đạo. Phát hiện Dương bỏ trốn, cả bọn liền lên thuyền truy vết.

Con thuyền do Hồng Vũ Tiên Tử Võ Diễm My đích thân cầm lái băng băng về hướng Long Cung, người dân xung quanh trông theo với vẻ mặt vô cùng hoang mang, cả đời họ chưa từng thấy Long thành bị kẻ địch hiên ngang xâm lấn như lần này, càng hoang mang hơn, trong những kẻ xâm lăng lại bao gồm cả những người thuộc dòng dõi quý tộc của Long tộc, bao gồm cả Long Ngạo, kẻ từng được xem là tương lai tươi sáng của Long tộc.

“Long Ngạo và Long Chúc Lôi! Họ trở về để đòi lại ngôi tộc trưởng sao?” Có người kinh nghi hỏi.

“Hừ! Khi Long thành cần họ nhất thì họ ở đâu? Đến khi tộc trưởng Long Tiếp Thiên dập dịch hiệu quả thì họ trở lại giành công? Đáng khinh!” Một người ủng hộ Long Tiếp Thiên khịt mũi nói.

Người khác ủng hộ Long Ngạo thì phản đối: “Nói vậy mà nói được, nên nhớ Long Ngạo mới là dòng dõi hoàng tộc chân chính, lại sở hữu long thể Hoàng Gia, ngài mới xứng đáng ngôi vị tộc trưởng, còn Long Tiếp Thiên chỉ là tạm quyền mà thôi, muốn đoạt quyền luôn hay sao?”

“Ta khinh! Xứng đáng chỗ nào? Xem những ai đi cùng hắn kìa, Võ Phi Dương của Sài Thành, Nguyễn Hoài Bão của Hoàng Thành, Sùng Hạo của Hà Thành, đây rõ ràng là cõng rắn cắn gà nhà! E rằng sau để Long Ngạo ngồi vững ngôi tộc trưởng thì lãnh hải của Long thành phải nhỏ lại nhiều!”

Mặc kệ những lời xì xào và những ánh mắt tò mò, con thuyền lướt thẳng về hướng Long cung, cho đến khi bị một lực lượng quân đội hùng hậu hàng nghìn người chặn lại, đó là Chiến Long Quân Đoàn, một trong những đội quân hùng mạnh nhất của Long thành.

Dẫn đầu Chiến Long Quân Đoàn là một vị tướng trẻ tuổi toàn thân mang giáp bạc.

Long Địch!

Kẻ ngày xưa bị Dương và Hoài Bão hợp tác đánh bại tại cuộc thi Thanh niên anh hùng chiến, giờ đã là một vị tướng thống lĩnh nghìn quân uy phong lẫm liệt.

Nhìn thấy bọn Dương đứng trên thuyền, Long Địch siết chặt ngọn thương trên tay, trong lòng cháy bỏng quyết tâm rửa sạch mối thù ngày xưa.

Trước lực lượng tinh nhuệ của Long cung, Hắc Dương Hạm cuối cùng phải dừng lại.

Dương từ trên nhìn xuống, dùng Google để dò xét cấp bậc đối thủ, Dương kinh ngạc phát hiện ra Long Địch vậy mà đã đạt đến Linh Đế cấp năm, không biết đã nốc bao nhiêu tấn linh tinh và trải qua bao nhiêu lần chiết xuất linh hồn.

Ngoài Long Địch, Chiến Long Quân đoàn với hàng trăm Linh Vương cũng rất đáng gờm, muốn đánh bại toàn bộ lực lượng này e rằng Dương phải tiêu tốn sạch linh lực.

Đánh với bọn lâu la mà tiêu sạch linh lực thì khi gặp bọn Long Tiếp Thiên còn cái nịt gì nữa mà đánh?

Đảo mắt suy nghĩ đối sách, Dương bước ra trước mũi thuyền, nhìn quân địch đông đảo đang hướng vũ khí về phía mình, hắn nhếch môi nói: “Tránh đường, ta không rảnh chơi với lũ nhãi nhép!”

“Mày nói ai nhãi nhép?” Long Địch mặt lạnh như băng nói.

Dương nhướng mày tỏ vẻ khinh bỉ: “Mày hả? Gọi mày là nhãi nhép thì khác gì sỉ nhục lũ nhãi nhép, khôn hồn thì khoanh tay cúi đầu mà làm người, đồ bại tướng!”

Bị Dương sỉ nhục và khơi lại nỗi đau giữa đám đông quân sĩ, Long Địch giận nghiến răng ken két: “Lần đó mày thắng cũng đâu phải nhờ thực lực, mày với thằng Hoài Bão…”

Dương ngắt lời Long Địch với vẻ mặt kênh kiệu: “Đánh thằng ngu như mày thì cần gì thực lực?”

Sau đó Dương gật đầu với vẻ mặt trịch thượng khiến bọn Hoài Bão, Phúc Pháp nhìn cũng muốn vả một phát, hắn nói: “À, ta hiểu mà, đã không mạnh, không thông minh, lại còn có tâm lý còn yếu đến mức không dám chấp nhận thất bại, đúng là đồ phế vật!”

Bị Dương sỉ nhục trước bao nhiêu người, Long Địch vốn đã quen hưởng thụ sự tâng bốc, nịnh bợ làm sao chịu đựng nổi, gương mặt gã đỏ bừng vì giận dữ, toàn thân gã mọc ra vảy rồng màu bạch kim rồi ầm một tiếng, Long Địch như đạn pháo cầm thương lao thẳng về phía Dương.

Long Địch lao đi chính là lúc kế khích tướng của Dương thành công, trong chớp mắt, Dương biến mất rồi hiện ra ngay trên đầu Long Địch khi gã còn đang lao đến mũi thuyền và ầm một tiếng, một đòn Lôi Hỏa Cuồng từ cánh tay chân long nện thẳng vào đầu Long Địch đấm gã đập thẳng xuống đất.

ẦM!

Đầu Long Địch nện vỡ nền gạch tạo thành một cái hố, vảy rồng trên đầu gã rụng sạch, máu đỏ tuôn ra thành dòng.

Chỉ một đòn, nếu không nhờ linh lực phòng ngự hơn Dương vài cấp độ thì đầu Long Địch đã vỡ nát. Nếu chiến đấu theo cách thông thường, Dương không thể nào chiến thắng kẻ địch hơn cấp, nhưng hắn có xương chân long, có long thể bá vương, có đế thuộc tính, có bí kỹ… những yếu tố này cũng phát triển theo sự phát triển của Dương, và đến mức độ hiện tại thì Dương đã có thể dựa vào đó mà chiến đấu vượt cấp một cách nhẹ nhàng.

Bản thân Long Địch sau cơn đau đớn choáng váng thì trợn mắt khó tin, bản thân hắn thời gian qua nhờ đi theo Long Tiếp Thiên nên hưởng lợi rất nhiều linh tinh, bản thân còn tưởng rằng với cấp bậc hiện tại thì đã vô địch trong cùng lứa tuổi, nào ngờ…

Dương nhìn thấy thần sắc hoảng sợ trong mắt Long Địch, đây là điều hắn muốn, tỏ ra lạnh lùng, Dương cúi xuống tóm cổ Long Địch, đồng thời dưới chân hắn hiện lên một vòng hoa văn màu đen hình rồng có cánh.

Vòng hoa văn mở rộng ra đến đường kính mười mét thì ngừng lại, ở giữa vòng hoa văn, Dương nắm cổ Long Địch giơ cao, có thể thấy gương mặt Long Địch tỏ ra hoảng sợ nhìn Dương như nhìn thấy một ác quỷ địa ngục.

Chiến Hoàng có Lãnh Địa, Lãnh Địa càng phát triển càng có tầm ảnh hưởng đến tinh thần của cả quân ta lẫn quân địch, mỗi Lãnh Địa được gọi tên theo danh xưng của Chiến Hoàng.

Lãnh Địa của Hắc Thiên Chiến Hoàng gọi là Hắc Thiên Thế Giới.

Ở trong Hắc Thiên Thế Giới, một kẻ đang có tâm lý bất ổn và bị thương như Long Địch bị ép đến mức sụp đổ tinh thần, không còn ý chí chiến đấu.

Nhìn vị thống lĩnh trẻ tuổi tài năng của mình trở nên hoảng sợ mất vía trước Dương, quân đoàn Chiến Long tinh nhuệ cũng bắt đầu chùn bước.

Âm mưu dọa địch không chiến mà lui của Dương đã thành công bước đầu…

Chợt có một người bước đến đứng chắn giữa trước Dương và chỉ kiếm về phía Chiến Long quân đoàn.

Sùng Hạo ngạo nghễ hất cằm về phía Chiến Long quân đoàn và nói: “Tất cả các ngươi cùng lên đi!”

Dương trợn mắt, sau đó vội ném Long Địch ra và ôm đầu bỏ chạy trước một cơn mưa đủ loại vũ khí, đủ loại linh thuật đang ào ào phóng đến…

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268
Thông tin truyện
Tên truyện12 nữ thần – Quyển 2
Tác giả Slaydark
Phân loại Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sắc hiệp, Truyện Sec, Truyện sex dài tập, Truyện sex hay, Truyện sex mạnh
Ngày cập nhật01-03-2022 09:48:01
Truyện ngẫu nhiên
Cô giáo Lan (Update phần 33)
Lấy trinh chị họ (Update phần 2)
Người con gái tên Nhi (Update phần 9)