Đóng QC
Tuyện Sex Ngắn Hay > Truyện loạn luân > 12 nữ thần – Quyển 2

12 nữ thần – Quyển 2

Phần 170

Bình Thường thức dậy trên chiếc giường tre đơn sơ, hắn vươn vai cảm thụ cơ thể đã hoàn toàn bình phục sau trận ác chiến với Siêu Quần.


Kiều Vô Song tuy ăn mặc đơn giản nhưng vẻ đẹp thùy mị dịu dàng của nàng không chút nào giảm bớt, nàng đã sớm dậy và chuẩn bị sẵn cơm lành canh ngọt cho Bình Thường.

“Thơm quá! Vô Song, nàng có thể nào cả đời này làm… đầu bếp cho ta được không?” Bình Thường hít mùi thức ăn thơm phức rồi nói.

Nghe Bình Thường nói, Kiều Vô Song nở nụ cười dịu dàng khẽ gật đầu.

“A! Nàng không biết đùa sao?” Bình Thường tròn mắt hỏi, hắn chỉ đùa một chút.

Dương đang lặng lẽ nhìn khung cảnh yên bình trong ký ức của Kiều Vô Song, qua cách đùa giỡn của Bình Thường, Dương biết ở thời điểm này thì Bình Thường đã lấy lại ký ức, nghĩa là Bình Thường hiện tại cũng là Dương.

Nhưng dù nhìn thấy cảnh này, trong đầu Dương vẫn không có chút ấn tượng nào về đoạn ký ức này, quên đi thì có thể nhớ lại, nhưng ký ức bị phong ấn thì khó mà lấy lại.

Chìm đắm trong ký ức đan xen của Lam Ngân và Thiên Hương, Dương không hề hay biết rằng những sợi tơ đỏ trên người Thiên Hương đã lan sang phủ lên cơ thể hắn.

Cảnh lại thay đổi, không còn là căn nhà nhỏ yên bình, mà là một vị trí rất cao trên không trung, nơi này nhìn xuống chỉ thấy mặt đất hoang tàn khói lửa, sóng biển cuộn trào, bầu trời u ám, khung cảnh như cả Trái Đất lâm vào tận thế.

Dương thấy trước mắt mình có một thân hình mơ hồ, tay kẻ này cầm một thanh kiếm giương cao rồi hướng về phía Dương chém xuống.

Rồi trong khoảnh khắc, bóng một người phụ nữ hiện ra, nàng đưa lưng về phía Dương và dang tay chắn trước đường kiếm.

Đường kiếm chém xuyên qua cơ thể nàng, phá hủy thứ gì đó đang bảo vệ Dương, chém xuyên qua Dương rồi tiếp tục lan rộng ra, đường kiếm tuy bị ngăn cản nhưng vẫn phát ra khí thế hủy diệt khiến cho Dương có cảm giác đường kiếm kinh thiên này đang chẻ thế giới ra làm đôi.

Rồi Dương cảm thấy thân thể mình rơi xuống, vỡ vụn ra.

Toàn bộ không gian như một tấm gương đang nứt vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Trong những phần thân thể vụn vỡ, Dương thấy một quả tim máu đang rơi xuống nhanh hơn những phần cơ thể khác.

Trái tim này xuyên qua không gian đang vụn vỡ, rơi vào một vùng u tối không có bầu trời. Quả tim thế vào vị trí một tảng đá hình cầu vừa bị không gian chấn động làm rơi xuống đất, sau đó phát ra ánh sáng màu đỏ tía để xua tan tăm tối nơi này.

Rồi những sợi cơ tim phóng ra như những sợi tơ phủ khắp xung quanh để giữ quả tim treo ở giữa không gian. Dần dần, cơ tim phủ quanh quả tim thành một chiếc kén khổng lồ treo giữa trời.

Lúc này, Dương trở lại thực tại. Dương giật mình phát hiện ra một nửa số sợi tơ đã rời khỏi cơ thể Thiên Hương và phủ kín nửa cơ thể hắn.

Dương cảm nhận một sức mạnh khủng khiếp đang chảy vào cơ thể mình và có điều gì đó thôi thúc hắn đón nhận sức mạnh này.

Trong ý thức, Dương mơ hồ có cảm giác cần phải có được sức mạnh này để sớm trở nên mạnh mẽ và tiêu diệt những kẻ gây nguy hại cho thế giới này.

Một lý tưởng cao đẹp.

Trong ý thức thúc giục, kẻ đầu tiên Dương cần tiêu diệt chính là kẻ đã chém đôi thế giới trong đoạn ký ức kia.

Kẻ thứ hai, trong đầu Dương hiện ra hình ảnh một người phụ nữ với sáu chiếc cánh trắng trên lưng, người này có gương mặt rất giống Bảo Ngọc.

“Minh Châu? Tại sao ta phải giết Minh Châu?” Dương như bừng tỉnh, phải rồi, tại sao hắn phải giết Minh Châu, tại sao hắn phải giết Minh Châu để bảo vệ thế giới?

Trong đầu Dương nhớ lại một câu Minh Châu từng nói với hắn khi mới tiến vào Địa Tâm Cảnh: “Ta luôn dẫn ngươi đi con đường chông gai nhất, nguy hiểm nhất, không chỉ để ngươi có được sức mạnh lớn lao nhất mà còn để ngươi rèn luyện được tâm hồn cao cả nhất, kiên định nhất.”

Và Dương đã từng đáp: “Ta không muốn làm đấng cứu thế! Ta chỉ muốn đủ mạnh mẽ để sống yên bình với những người ta yêu thương! Ta sẽ đi con đường của ngươi, nhưng đến một ngày nào đó, nếu ta không đủ khả năng thì đừng trách ta vì sao chỉ bảo vệ những người thân yêu mà bỏ mặc thế giới!”

Tin vào Minh Châu, đi con đường chông gai để tìm sức mạnh bảo vệ những người mình yêu thương.

Hay là lập tức trở nên mạnh mẽ nhờ chiếc kén, giết chết Minh Châu để bảo vệ thế giới.

Hai con đường, phân tích chọn lựa nào là đúng, chọn lựa nào là sai chỉ là thừa thãi, vì Dương muốn lập tức trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng hắn cũng tin vào Minh Châu.

Hắn muốn có được sức mạnh của chiếc kén, đồng thời sẽ không giết Minh Châu như điều chiếc kén thôi thúc.

Nhưng pha chơi dơ của Dương lập tức bị bắt bài, ngay khi trong đầu hắn có ý định làm ngược lại ý chí trong chiếc kén, những sợi tơ liền lũ lượt rời khỏi cơ thể hắn.

Mà bên phía Thiên Hương, những sợi tơ cũng dần tách khỏi cơ thể nàng, cũng là vì nàng không đáp ứng theo ý chí của chiếc kén, hay nói đúng hơn là quả tim.

Dương thất bại vì từ chối tiêu diệt Minh Châu, còn Thiên Hương thất bại vì từ chối tiêu diệt kẻ chém đôi thế giới.

Nhìn những sợi tơ rời khỏi cơ thể mình, Thiên Hương chỉ còn cách yên lặng thở dài. Hóa ra, ngay từ đầu, mọi cố gắng của nàng là vô vọng, Thiên Như Ý không ngăn cản nàng vì biết nàng sẽ thất bại, cũng vì một chữ tình.

Không có sức mạnh của quả tim hỗ trợ, quá trình dung hợp linh hồn của Thiên Hương cũng hoàn toàn thất bại. Như có một vụ nổ vô hình vô thanh đẩy ba người choáng váng lùi ra xa nhau, những sợi tơ rời khỏi cơ thể cả ba và tụ lại thành một quả tim đang đập một cách chậm rãi giữa không trung.

Giữa khoảnh khắc đó, một người bước chậm rãi về phía quả tim.

Một người thanh niên khoác áo trắng, làn da trắng bệch, tóc trắng, mắt trắng. Thanh niên này chính là kẻ được gọi dậy bởi sự hiến tế của năm thành viên Bạch Thiên Đường.

Giơ tay nâng niu quả tim, gã thanh niên thì thào: “Trái tim của Thiên và hiện thân của Đấng Thiên Đường. Ngươi có nghĩ đây là một sự hợp tác hoàn hảo không?”

Rồi gã thanh niên im lặng như đang lắng nghe quả tim, sau đó gã gật gù: “Ngươi muốn bảo vệ thế giới, còn ta muốn thanh lọc thế giới, dẫn dắt chúng sinh ngu muội đi theo con đường tươi sáng nhất!”

Rồi gã thanh niên xé tung lồng ngực mình ra và đem quả tim đặt vào ngực.

Đứng nhắm mắt cảm nhận những sợi tơ kết nối khắp cơ thể mình một lúc, gã thanh niên nhìn làn da trở nên hồng hào hơn hẳn của mình rồi nói: “Có lẽ ta nên có một cái tên dùng tạm trong cơ thể phàm tục này, Đấng Thiên Đường quá cao quý để lũ phàm tục ngu muội có thể gọi.”

Gã xoa cằm suy nghĩ: “Đường Bất Thiên ư? Quá hay, nhưng không phù hợp. Đường Phi Thiên hay Đường Vô Thiên, hai tên này cũng không hợp. Vậy thì tên ta sẽ là Đường Thông Thiên!”

Sau đó gã nhìn lên vị trí tảng đá hình cầu cùng ba hòn đá đang phát sáng và nó: “Ba viên Trấn Thiên Thần Thạch cùng với Địa Tâm Châu. Sùng Lãm, ngươi khổ công bố trí để phòng ngừa kẻ lấy được quả tim, nhưng ngươi phòng ngừa được ta sao?”

Lúc này, hầu hết người và bá vương trùng có mặt đều đã bị những sợi tơ khống chế, chỉ còn sót lại vài người đang chật vật tránh né.

Đường Thông Thiên hướng nhìn về phía hòn đá hình cầu và bình thản cất bước đi đến.

Dọc đường đi, bất cứ ai đang bị những sợi tơ khống chế đều bị Đường Thông Thiên dùng tay thọc vào ngực, bóp nát quả tim rồi hút khô máu, để lại những thi thể khô quắt quéo, cạn kiệt cả máu lẫn linh lực.

Dương đang dần tỉnh lại sau khi bị choáng váng vì quá trình dung hợp bị ngắt ngang.

Sùng Hạo và Hoài Bão chém tan những sợi tơ đông đảo đang bao vây bọn hắn.

Đường Thông Thiên giậm chân lao về phía Thục Trinh.

Sùng Hạo và Hoài Bão cũng lao lên.

Đường Thông Thiên tiếp cận Thục Trinh, tay gã chuẩn bị đâm vào ngực nàng.

Nhưng Dương vừa kịp dùng Dạ Hành dịch chuyển đến, lần nữa ôm Thục Trinh kéo nàng ra khỏi nguy hiểm, đồng thời hắn chỉ Nghịch Thiên Kiếm về phía Đường Thông Thiên.

Hai bên Dương, Hoài Bão và Sùng Hạo cũng chỉ kiếm về phía Đường Thông Thiên.

Rồi cả ba đồng thanh nói: “Cút!”

Tiểu Thiên Địa Thần Trận với khả năng của Thục Trinh hiện tại cần quá trình khởi động rất dài, và càng khởi động thì sức kháng lại áp chế của Dương, Hạo, Bão càng tăng lên, vì vậy bọn hắn nhất định phải bảo đảm an toàn cho Thục Trinh thì mới có cơ hội ngăn chặn hiểm họa.

“Lũ trẻ ngu muội, các ngươi dám xúc phạm ta, Đấng Thiên Đường vĩ đại!” Bị xúc phạm, Đường Thông Thiên tức giận tỏa ra sát khí khủng khiếp khiến bọn Dương phải lùi lại. Cũng giống ba người bọn Dương, Đường Thông Thiên có quả tim hỗ trợ nên có thể phần nào kháng lại áp chế của Địa Tâm Cảnh.

Cảm nhận được sát khí khủng khiếp từ Đường Thông Thiên, Dương biết để đánh bại kẻ này thì không thể nào không dùng mọi thứ hắn có…

Trong lớp giáp Hắc Phù Đổng, cánh tay mang xương chân long của Dương mọc lên vảy rồng, rồi trong chớp mắt, hắn biến mất.

BINH! ẦM!

Hai tiếng va chạm rền trời vang lên gần như cùng lúc khi Dương biến mất, một tiếng là do Dương dạ hành đến tung một đòn Tam Đế Cuồng mang theo đế hỏa, đế lôi và đế quang đấm vào ngực Đường Thông Thiên, tiếng thứ hai là do Đường Thông Thiên trúng đòn rồi văng xuống đất như đạn bắn.

Lúc này, người ta chỉ thấy Dương trong lớp giáp Hắc Phù Đổng đang đứng ở vị trí trước đó là Đường Thông Thiên, cánh tay hắn đang bốc khói.

Còn Đường Thông Thiên không ai thấy đâu, chỉ thấy mặt đất cách đó trăm mét xuất hiện một vết lõm hình mạng nhện, giữa vết lõm có một cái hố sâu, bụi khói mù mịt.

Từ lúc Dương biến mất đến lúc Đường Thông Thiên đâm đầu xuống đất chỉ cách nhau một cái chớp mắt.

Một tốc độ khủng khiếp!

“Vừa rồi là sao? Bình Thường đã làm gì?” Nhiều người vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.

Chỉ có một vài người đoán được, để đạt đến tốc độ khủng khiếp kia trong Địa Tâm Cảnh này, chỉ có một cách duy nhất, Dạ Hành!

Từ dưới hố, Đường Thông Thiên trồi lên, lồng ngực nát bươm, nhưng hắn vẫn sống, vẫn bình thản.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268
Thông tin truyện
Tên truyện12 nữ thần – Quyển 2
Tác giả Slaydark
Phân loại Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sắc hiệp, Truyện Sec, Truyện sex dài tập, Truyện sex hay, Truyện sex mạnh
Ngày cập nhật01-03-2022 09:48:01
Truyện ngẫu nhiên
Tội lỗi sung sướng (Update phần 17)
Người mẹ nông thôn (Update phần 2) - kiehry
Bích và Thủy (Update phần 2)
Tuyết Hân (Update phần 22)