Đóng QC
Tuyện Sex Ngắn Hay > Truyện loạn luân > 12 nữ thần – Quyển 2

12 nữ thần – Quyển 2

Phần 140

Dưới ánh sáng màu đỏ tía huyền ảo, Thục Trinh đứng nhìn bóng lưng lạnh lùng của Dương, trong đời Thục Trinh, Dương là người khác giới đầu tiên nhìn thấy nhan sắc khuynh thành của nàng mà không hề rung động.


Thực tế thì Dương đang nuốt nước dãi ừng ực.

“Không biết công tử có thể cho Thục Trinh biết cao danh quý tính hay không?” Thục Trinh lễ phép nói.

Nghe giọng nói trong trẻo và ngọt lịm của Thục Trinh, Dương cố ngăn cơn rùng mình, trong đầu hắn thầm nghĩ: “Thục Trinh, nghe tên mà chỉ muốn thụt cho mất trinh, khà khà…”

Nghĩ xong, Dương cố giữ giọng lạnh lùng đáp: “Lý Hữu Thực.”

“Lý Hữu Thực, Âm Vương Hữu Thực?” Vừa nghe Dương xưng tên, Ẩn Vô Tường liền bộc phát linh lực, hắn rút ra một thanh kiếm làm từ gỗ tre lao như tên bắn về phía Dương.

Lúc này Dương không khỏi giật mình, thậm chí hắn không kịp phản ứng thì mũi kiếm đã chém đến tận cổ.

Khi lưỡi kiếm cách cổ Dương trong gang tấc, đột nhiên lưỡi kiếm như chém vào một tấm chắn vô hình rồi bật ngược ra.

Dương nhìn sang Thục Trinh, hắn kinh ngạc nhận ra rằng nàng đã tạo ra một kết giới phòng ngự cực mạnh trong thời gian cực ngắn để bảo vệ hắn, một tốc độ tạo kết giới siêu phàm mà gần như chỉ những cao thủ kết giới đỉnh cao mới đạt đến. Cộng với khả năng cảm nhận trận, Dương dám chắc chắn Thục Trinh là một tuyệt thế thiên tài về trận.

Một kiếm bị Thục Trinh ngăn cản, Ẩn Vô Tường tức giận: “Thục Trinh đừng ngăn ta, để ta giết tên ma đầu này trừ hại cho dân!”

“Ma đầu? Trừ hại cho dân?” Dương phì cười, trong lòng không khỏi nhớ đến tình huống tương tự khi hắn mới bước vào chiến trường Lê – Mạc. Hắn chưa từng giết người, cũng không có ý định sẽ giết người, nhưng chỉ vì sử dụng Tử Khí mà bị quy chụp là kẻ tà ác.

Lúc này, Thục Trinh chợt lên tiếng: “Ma đầu gì chứ? Anh có từng thấy hắn làm gì ác chưa? Đã nghe nói hắn giết ai chưa?”

Ẩn Vô Tường rất cay cú, hắn luôn theo đuổi Thục Trinh, khi thấy nàng chủ động làm quen với Dương thì Ẩn Vô Tường đã muốn giết Dương, cái gọi là trừ hại cho dân chỉ là cái cớ.

“Nếu không giết người thì làm sao hắn tu luyện ra hệ Tử Vong? Nếu em không muốn giết hắn thì thôi, nhưng chúng ta không nên có quan hệ gì với hắn, sẽ làm bẩn thanh danh của em.” Ẩn Vô Tường nói.

Thục Trinh bước ra chắn trước người Dương và kiên quyết nói: “Em mặc kệ, hắn giết bao nhiêu người là chuyện của hắn, em cũng không cần thanh danh, quan trọng là em thích hắn, em muốn làm quen với hắn, đừng ngăn em!”

Nghe câu nói của Thục Trinh, lại thoảng ngửi mùi hương nhàn nhạt tản ra từ nàng, tim Dương như trúng phải một mũi tên chí mạng mang tên tình ái. Tuy câu nói Thục Trinh ngây thơ chưa từng biết yêu mang ý nghĩa trong sáng, nhưng lọt vào tai Dương đen tối thì lại trở thành cục thính không thể không đớp.

Dù trong lòng sướng muốn xuất, nhưng Dương vẫn tiếp tục tỏ ra lạnh lùng để làm giá: “Đa tạ ý tốt của tiểu thư, ta đúng là một ma đầu giết người không ghê tay…”

Dương chưa nói dứt câu, Ẩn Vô Tường lại vác gươm lao đến, vừa chém xối xả vừa nói: “Lại còn tỏ ra tự hào! Tao quyết vì dân trừ hại!”

Đang tỏ ra ngầu mà bị cắt ngang, Dương ngoài mặt tỏ ra xem nhẹ nhưng trong lòng tức giận thầm mắng: “Má! Không có Thục Trinh ở đây thì tao đã thả nguyên bầy gián ra cắn chết cha mày!”

Ẩn Vô Tường chém liên tục mấy nhát nhưng đều bị Thục Trinh ngăn lại, hiện tại Ẩn Vô Tường mạnh hơn Dương mấy cấp bậc, lại cũng là một thiên tài về trận của Ẩn gia, dù bị Địa Tâm Cảnh áp chế nhưng Thục Trinh vẫn lo Dương không thể đấu lại Vô Tường.

Sự tấn công bất chấp của Vô Tường làm Thục Trinh tức giận, nàng bước ra chắn trước mặt Dương và nói với Vô Tường: “Ẩn Vô Tường, nếu anh còn động đến Hữu Thực thì đừng đi cùng em nữa!”

Ánh mắt kiên quyết của Thục Trinh khiến Vô Tường buộc phải dừng tay, tuy nhiên trong lòng hắn lại càng muốn giết Dương hơn, trong lòng gã thầm nghĩ sẽ tìm cơ hội giết Dương sau.

Dương vẫn tỏ ra lạnh lùng như thể chuyện này không liên quan gì đến hắn.

Sau khi đuổi Vô Tường tránh ra xa, Thục Trinh cúi đầu xin lỗi Dương: “Thành thật xin lỗi công tử, anh họ Vô Tường cũng vì lo lắng cho Thục Trinh nên mới hành động quá đáng, mong công tử tha thứ.”

Dương khoái chí lắm nhưng vẫn diễn vai lạnh lùng, chỉ gật đầu cho qua.

Thục Trinh tiếp tục nói: “Thục Trinh từ nhỏ đã đam mê về trận, vì cảm thấy công tử là người có cùng đam mê, lại còn rất xuất chúng, cho nên Thục Trinh thật lòng muốn kết bạn để cùng trao đổi kiến thức chứ không hề có ý xấu, càng không để tâm đến thân phận của công tử.”

Qua cách xưng hô kiểu xưa, lại nghe Vô Tường họ Ẩn, cùng với tài năng trận pháp của Thục Trinh, Dương dễ dàng đoán ra Thục Trinh và Vô Tường là người của Ẩn gia, một dòng họ lâu đời chuyên nghiên cứu và phát triển trận. Vì là thế gia hàng đầu về trận nên khi Dương tìm hiểu về trận qua Google cũng biết được chút thông tin về gia tộc này.

Trước thái độ chân thành của Thục Trinh tất nhiên Dương không có cách nào từ chối, hơn nữa, ánh mắt thành tâm của nàng khiến hắn có chút xấu hổ, hắn hiểu ra rằng từ nãy đến giờ mình đã hiểu lầm.

Có lẽ vì xấu hổ, cũng vì muốn đáp lại sự chân thành của Thục Trinh cho nên Dương quyết định nói thật mục đích của mình: “Nàng không sợ ta lợi dụng nàng để tìm hiểu thông tin về hình vẽ kia sao?”

Thục Trinh ngạc nhiên: “Lợi dụng gì chứ? Thục Trinh không hề biết chút gì về hình vẽ kia, chỉ là Thục Trinh từng phát hiện một số dấu vết kỳ lạ và dựa theo dấu vết tìm đến đây, rồi cũng nhờ thấy công tử đang cảm nhận nên mới phát hiện ra nơi này có trận ẩn giấu.”

Ban đầu Dương tưởng Thục Trinh biết chút gì đó, nhưng theo hắn thấy thì có vẻ nàng không hề nói dối, Dương cũng thú nhận: “Thật ra ta cũng không biết chút gì về hình vẽ kia, nhưng ta đoán nó có liên quan đến…”

“Địa Tâm Đồ!” Dương và Thục Trinh đồng thanh nói.

Tư tưởng lớn gặp nhau, Thục Trinh thích thú mỉm cười và nói tiếp: “Người Việt từ xa xưa đã có một quan niệm mà đến nay gần như không ai không biết.”

Dương nói: “Hình tròn tượng trưng cho trời.”

Thục Trinh tiếp lời: “Hình vuông tượng trưng cho đất.”

Sự ăn ý của nhau khiến cả Thục Trinh lẫn lương không khỏi cười lên, khoảng cách giữa hai con người xa lạ kéo gần lại.

“Nhưng ta nghĩ hình vẽ này chỉ là một phần nhỏ của Địa Tâm Đồ!” Cười xong, Dương lại trở lại vẻ mặt lạnh lùng.

Thục Trinh gật đầu: “Thục Trinh cũng nghĩ vậy, có lẽ vẫn còn những trận tương tự đang ẩn giấu đâu đó.”

Dương đăm chiêu: “Địa Tâm Cảnh chỉ còn hai mươi mấy ngày là đóng lại, ta nghĩ chuyện tìm kiếm không hề dễ dàng, chưa kể những khó khăn có thể gặp phải trên đường đi.”

Thục Trinh gật gù: “Đúng vậy, Thục Trinh dò tìm manh mối mấy ngày mới tìm được đến đây… Hay là chúng ta hợp tác?”

Dương gật đầu: “Được, cùng nhau tìm.”

Vậy là quyết định đi cùng Thục Trinh. Không ai nói đến chuyện chia chác thành quả vì cả Dương lẫn Thục Trinh đều không biết thành quả sẽ có gì và nên chia thế nào.

Bốn người nghỉ ngơi một lúc rồi rời khỏi hang động, trước khi đi, Dương ra tay di dời một số hòn đá và nhổ bỏ những cây nấm, bụi cỏ quan trong trong trận, mục đích là để ngăn kẻ khác khám phá ra hình vẽ trong trận này.

Nhưng khi cả bọn rời khỏi hang, những hòn đá đồng loạt trở về vị trí cũ, nơi những cây nấm, bụi cỏ bị nhổ bỏ cũng mọc lên cây nấm, bụi cỏ mới giống y như lúc trước.

… Bạn đang đọc truyện 12 nữ thần – Quyển 2 tại nguồn: https://truyensexngan.com

Rời khỏi hang động, bọn Dương chia làm hai nhóm, một nhóm đi trước gồm Dương và Thục Trinh, cả hai mới gặp đã thân, vừa đi vừa trò chuyện rất hợp ý, dù vậy Dương vẫn kiên trì ra vẻ lạnh lùng cho phù hợp với thân phận Âm Vương Hữu Thực.

Thục Trinh vì giận chuyện Vô Tường muốn giết Dương nên đã tạo một kết giới ngăn người khác nghe cuộc trò chuyện của nàng và Dương, vì vậy mà Vô Tường đi phía sau chỉ có thể cay tức nhìn hai người thân thiết mà không nghe được gì.

“Em chưa từng thấy tiểu thư thân thiết với một người khác giới nào như vậy.” Theo sau Vô Tường, Thu Cúc khó hiểu nói.

Vô Tường nghiến răng ken két: “Nhất định là thằng Lý Hữu Thực này đã bỏ bùa mê thuốc lú gì đó lên Thục Trinh! Tu luyện Tử Vong hệ thì chuyện ác gì mà hắn không dám làm chứ?”

Thu Cúc lo lắng thốt lên: “Thật sao? Vậy thì nguy cho tiểu thư rồi! Công tử, mau cứu tiểu thư!”

Vô Tường gật đầu tự tin: “Yên tâm, hắn chỉ là một tên Linh Vương cấp 6 mà thôi, cho dù có bao nhiêu thủ đoạn thì trước thực lực tuyệt đối của ta hắn cũng chỉ là sâu bọ!”

Vừa nói, Vô Tường vừa giơ bàn tay lên bóp lại và nhấn mạnh hai từ sâu bọ, ý nói sẽ bóp Dương dễ dàng như bóp một con sâu con bọ.

Rồi Vô Tường nói tiếp: “Chỉ tiếc là Thục Trinh bị hắn mê hoặc, quyết ngăn cản ta giết hắn…”

Thu Cúc thở dài: “Phải chi có đại tiểu thư Đoan Trang ở đây thì tốt rồi, đại tiểu thư ngăn cản nhị tiểu thư, còn công tử ra tay tiêu diệt Lý Hữu Thực.”

Vô Tường gật đầu: “Đáng tiếc là Đoan Trang dẫn Đông Phấn đi tìm Tiêu Hồn. Dù sao ta cũng mong Đoan Trang tìm thấy và hạnh phúc bên Tiêu Hồn, còn hơn là phải lấy con cóc ghẻ Võ Phi Dương.”

“Nhưng nếu đại tiểu thư gả cho Tiêu Hồn thì nhị tiểu thư sẽ phải gả cho Võ Phi Dương?” Thu Cúc hỏi.

Vô Tường cười khinh bỉ: “Gả Thục Trinh cho nó? Nó là cái thá gì? Một con cóc ghẻ ta muốn giẫm chết lúc nào cũng được! Kể cả con sâu bọ Lý Hữu Thực này nữa, bóp một phát là chết! Thục Trinh phải là của ta!”

Thu Cúc gật đầu phụ họa: “Phải, em thấy chỉ có công tử mới xứng với tiểu thư.”

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268
Thông tin truyện
Tên truyện12 nữ thần – Quyển 2
Tác giả Slaydark
Phân loại Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sắc hiệp, Truyện Sec, Truyện sex dài tập, Truyện sex hay, Truyện sex mạnh
Ngày cập nhật01-03-2022 09:48:01
Truyện ngẫu nhiên
Tôi và em (Update phần 91)
Chị Thủy hàng xóm (Update phần 38)
Lão già dâm dê (Update phần 3)